Cơ Nhứ nói không sai, tính tình Đại sư huynh cố chấp cổ hủ, trước nay đều như vậy, ngoài lời sư phụ ra thì không nghe ai cả.
Nếu thật sự để Đại sư huynh định đoạt chuyện hôn nhân này, e rằng Nhị sư huynh có chạy về không thay đổi được gì.
Vấn đề là hiện tại sau lưng mình có một con quái vật lông đỏ bám theo, tính mạng khó bảo toàn, nào còn tâm trí đâu mà lo những chuyện này?
"Vậy phải làm à?"
Cố Bạch Thủy nghiêng đầu, nhìn về phía tiểu sư muội giả ngây giả dại bên cạnh.
Ngày thường nha đầu này là người có nhiều chủ ý nhất, thái độ của hai vị sư huynh đối với nàng cũng luôn khoan dung hơn đối với mình.
Nhưng điều hắn hỏi không phải chuyện hôn ước, mà là con quái vật lông đỏ tối qua.
Không rõ bản thể, liên quan đến tính mạng.
"Ba con đường."
Cơ Nhứ giơ một ngón tay trắng nõn thon dài, nghiêm túc nói:
"Con đường thứ nhất, xuống núi đi về phía nam, men theo Lạc Thủy đến Vạn Độc Vực, tìm Nhị sư huynh nhờ hắn nghĩ cách giúp ngươi, đây là hạ sách."
"Con đường thứ hai thì sao?"
"Con đường thứ hai, xuống núi đi về phía tây, đến Dao Trì Thánh Địa tìm Đại sư huynh, sau đó để Đại sư huynh dẫn ngươi đến Nguyên Tháp, lão thiên sư ở Nguyên Tháp chắc là biết rõ con quái vật lông đỏ tối qua có lai lịch gì."
Cố Bạch Thủy gật đầu, ngước mắt hỏi: "Đây là trung sách?"
"Ừm."
"Vậy thượng sách thì sao? Nói nghe thử xem."
Vạt váy khẽ lay động, thiếu nữ áo trắng cố tỏ ra trấn tĩnh che giấu tâm tư rất khéo, nàng cong môi cười tươi, trên mặt tràn đầy ý cười ngây thơ rạng rỡ.
"Cùng ta về Cơ gia, sư huynh à, Trung Châu thật ra không tệ lắm."
Cố Bạch Thủy ngẩn người, im lặng hồi lâu rồi đột nhiên cười toe toét: "Sư muội, sư huynh là người bệnh."
"Sư huynh, Cơ gia rất có tiền."
"Nhưng cũng chưa chắc nuôi nổi ta."
"Sư huynh, ta cũng rất có tiền."
-
Hoàng hôn buông xuống, nơi góc khuất phía sau núi của Đại Đế cấm khu bỗng vẳng lại tiếng bước chân khẽ khàng.
Đây là một sơn động tĩnh mịch dị thường, trong động tối om, ánh tà dương hắt lên cửa động, phủ một lớp mờ ảo.
"Hô -"
Tiếng lửa cháy bùng lên trong sơn động, Cố Bạch Thủy giơ mồi lửa, tiến vào sơn động bí ẩn này.
Độ nửa nén hương sau, Cố Bạch Thủy tới chỗ sâu nhất của sơn động, đoạn dùng mồi lửa thắp sáng đài đèn cổ xưa trên vách.
Ánh đèn ôn hòa xua tan bóng tối cùng giá lạnh, chiếu sáng toàn cảnh hang động rộng lớn.
Nơi đây chất đầy sách cổ và ống trúc, sách vở cổ xưa ngổn ngang, trang giấy ố vàng, dường như đã được lật xem rất nhiều lần.
Giá sách đen kịt nằm rải rác ở góc, gỗ hạnh lê đã phai màu, mơ hồ tỏa ra mùi ẩm mốc hủ mục.
Nơi này rốt cuộc có bao nhiêu cuốn sách, ngay cả Cố Bạch Thủy cũng chẳng nhớ rõ.
Hắn chỉ nhớ sau khi giá sách không chịu nổi sức nặng của sách vở, sơn động này chẳng còn một tấc không gian trống.
Bước chân khẽ khàng, Cố Bạch Thủy thành thạo tìm được một mặt bàn bằng phẳng ở trung tâm thư sơn, rồi khoanh chân ngồi xuống.
"Quái vật lông đỏ, bất tường, Nguyên Thiên Sư... Để ta nghĩ xem... Hình như trong《 Nguyên Thiên Ký 》có nhắc tới..."
Trong mắt thiếu niên áo xanh ánh lên vẻ trong trẻo, trầm ngâm một lát rồi nhìn về góc thư sơn, tay phải vươn ra, rút chính xác một cuốn sách cũ nát.
Từng trang sách lật giở, khuôn mặt thanh tú của Cố Bạch Thủy dưới ánh nến chập chờn, càng lúc càng trở nên quái dị.
————
Nguyên Thiên Sư, danh xưng này bắt nguồn từ thời viễn cổ.
Thời đại viễn cổ, thiên đạo vặn vẹo, pháp tắc diễn biến, mạch khoáng và linh thảo - những tài nguyên tu hành trở nên hoang vu khô cằn, không đủ thỏa mãn cơn khát tài nguyên của tu sĩ.
Các tu sĩ viễn cổ, vì tìm kiếm nguồn tài nguyên phong phú, đã bắt đầu thăm dò những Thái Cổ Thần Mộ và sâu trong lòng đất.
Mà Nguyên Thiên Sư chính là kẻ xuất sắc nhất trong số đó.
Tìm mộ truy nguyên, mở mộ trộm lăng, địa thế sát môn, thiên cơ luân chuyển, Nguyên Thiên Sư không gì không biết, không gì không làm được.
Sau khi Nguyên Thiên Sư có hệ thống, tu sĩ nhân tộc dựa vào nguồn tài nguyên khổng lồ đào được từ lòng đất mà phát triển hưng thịnh, thậm chí còn sản sinh ra không ít thế lực lớn và tông môn lớn bồi dưỡng Nguyên Thiên Sư, lấy việc tìm nguồn gốc trộm mộ để nuôi sống tông phái.
Trong đó, tông môn nổi danh nhất, cũng là tông môn duy nhất được truyền thừa đến nay, chính là Nguyên Tháp do lão thiên sư tọa trấn.
Nhưng thiên đạo có chỗ thiếu, khi Nguyên Thiên Sư hưng thịnh tới cực điểm, một mối nguy cơ khủng khiếp mà quỷ dị đã lặng lẽ lan tràn.
Cùng lúc đó, tất cả gia tộc Nguyên Thiên Sư trên đại lục đều phát sinh những biến hóa không thể nói rõ.
Hầu như tất cả những lão Nguyên Thiên Sư bước vào tuổi xế chiều đều lặng lẽ biến mất khỏi đại lục.
Thứ duy nhất còn lại chỉ là một chùm lông đỏ quỷ dị, điềm xấu.