Chương 17:

Đại Đế Cấm Khu

Ba Thục Hồng Đậu 05-08-2025 17:11:57

Trong phòng chứa củi là Ngô đại ca đang ngủ, vậy người đang nín tiểu đứng bên cạnh mình là... "Hô - " Một cơn gió lạnh thổi qua, cột nước đang tùy ý trút xuống màn mưa chợt im bặt. Lá bùa vàng run rẩy trong mưa gió, một vệt màu vàng ảm đạm phập phồng trong ánh mắt Cố Bạch Thủy. Một luồng khí lạnh theo cột sống xông thẳng lên não, khóe miệng Cố Bạch Thủy run rẩy, hắn vội kéo quần, sau đó cái cổ cứng ngắc quay sang. Lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt già nua khô héo, đôi mắt tĩnh mịch, tròng mắt xám trắng. Rõ ràng, đây là một lão thi, y phục như quan văn đại thần của một triều đại thượng cổ nào đó, đầu đội mũ hạc, dung mạo kỳ quái. Rất khó để nhìn ra tính cách của một thi thể khi còn sống, nhưng Cố Bạch Thủy luôn cảm thấy sau lưng lão thi này có một linh hồn già nua đang nhìn mình chằm chằm. Cố Bạch Thủy nuốt nước bọt, lão thi vẻ mặt đờ đẫn quay đầu. Ngoài miếu mưa gió mịt mù, không biết là cố tình hay vô ý, một giọt nước mưa vừa vặn rơi vào lá bùa vàng trên trán lão thi. Trong khoảnh khắc, lá bùa vàng lảo đảo rơi xuống, trong ánh mắt ngưng trệ của thiếu niên bay ra khỏi mái hiên, rơi vào vũng nước. "Mẹ kiếp - " Cố Bạch Thủy vô thức lui về phía sau một bước, linh lực trong cơ thể vận chuyển, đè nén trái tim đang đập kịch liệt, muốn dùng tu vi Tiên Đài Cảnh xử lý lão thi nửa đêm giả thần giả quỷ dọa người này. Nhưng ngay sau đó, lão thi trước mặt bình tĩnh nâng mí mắt. Rồi, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Thiên địa biến sắc, vạn vật tiêu điều. Cả ngôi miếu hoang, màn mưa giăng kín trời, ngay cả bóng cây và tiếng gió đều trong khoảnh khắc này hoàn toàn ngưng đọng, bị một màu xám tro bao phủ. Dưới đáy đôi mắt xám trắng tĩnh mịch trước mắt, chỉ trong nháy mắt diễn sinh ra dải ngân hà sáng chói vô cùng. Sơn hà tinh thần huyễn diệt không ngừng, phảng phất như toàn bộ pháp tắc thiên địa đều diễn biến vô tận tuế nguyệt trong đáy mắt lão thi. Cố Bạch Thủy chỉ cảm thấy vô số ngôi sao khổng lồ ập tới trước mặt, bản thân nhỏ bé như hạt bụi, bị nhấn chìm trong đáy mắt lão thi. "Đế Tức - " "... Lão già này... Là Chuẩn Đế cảnh..." Bên tai vang lên tiếng sấm nổ vang, thiếu niên dưới mái hiên cứ như vậy ngất đi, hoàn toàn chìm vào bóng tối. ... Không biết đã qua bao lâu. Khi Cố Bạch Thủy tỉnh lại, trời bên ngoài miếu hoang đã sáng. Tầng mây xám xịt vẫn bao phủ bầu trời và núi rừng, mưa bụi tí tách bay lả tả giữa không trung. Hôm nay mưa đã nhỏ hơn đêm qua không ít, đống lửa cũng đã tắt từ lâu. Miếu hoang vẫn yên tĩnh như cũ, tựa như đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì. Cố Bạch Thủy ngơ ngác ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn, phát hiện tiểu ăn mày không tim không phổi ngủ cả đêm đang ngồi xổm trước đống lửa, dùng cành cây tìm khoai lang nướng chín trong đống tro tàn. Chóp mũi dính đầy tro bụi, thiếu nữ áo gai ngẩng mặt lên nhìn Cố Bạch Thủy, cười hì hì. Không khí trong lành, ngoài cửa miếu cũng truyền đến từng trận tiếng bước chân. Đại hán đạo sĩ kia vươn vai ngáp dài đi vào, trên khuôn mặt chất phác thoáng hiện một tia vui vẻ khó nhận ra. "Ô, tiểu huynh đệ tỉnh rồi à? Đêm qua ngủ có ngon không? Tiếng sấm không nhỏ đâu." Mí mắt Cố Bạch Thủy giật giật, lập tức nhớ tới vị lão tiên sinh khủng khiếp khiến người ta kinh hãi mà mình gặp phải ở cửa tối qua. Trong mắt ẩn chứa Tinh Hà, một tia đế tức đã ép hắn suýt chút nữa ngất đi. Thi thể Chuẩn Đế cảnh, chỉ là khách hàng của đạo sĩ đuổi thi trước mặt này thôi à? Hơn nữa chỉ là một trong số đó, đêm qua đại hán này dẫn theo sáu vị khách hàng, chẳng lẽ... Là sáu cỗ thi thể Chuẩn Đế cảnh? Vậy lai lịch của người này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào? Đại hán Ngô Thiên gãi đầu, ánh mắt ôn hòa nhẹ nhàng quét qua thiếu niên trong miếu. Sắc mặt Cố Bạch Thủy trắng bệch, hắn vội vàng về phía phía đại hán ngoài cửa nhếch khóe miệng, nở một nụ cười cứng ngắc. "Tiền bối... Đã dùng bữa chưa?" Đại hán im lặng một lát, rồi lắc đầu: "Chưa, nhưng không vội, ta thường lên đường vào buổi tối, định nghỉ ngơi thêm một lát trong miếu hoang này." Cố Bạch Thủy hơi trầm mặc, sau đó đứng dậy, đi tới bên cạnh thiếu nữ áo gai đang ôm khoai lang. Hắn nhẹ nhàng nhấc cổ áo thiếu nữ lên, sau đó lễ phép cúi người với đại hán. "Vậy bọn ta không quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi nữa, trời sáng rồi, hai ta còn có chút việc gấp." - Một vị Cản Thi Nhân khoác đạo bào, trong cơn mưa tầm tã, đang xua sáu cỗ thi thể. Cố Bạch Thủy không rõ lai lịch năm cỗ thi thể kia, nhưng có bản lĩnh và can đảm khu khiển một cỗ Chuẩn Đế Lão Thi, vị đạo sĩ đại hán này ắt hẳn phải là tồn tại khủng khiếp trên Thánh Nhân cảnh. Tùy tiện tìm một gian miếu hoang tránh mưa, liền gặp được Thánh Nhân đuổi xác?