Chương 49:

Đại Đế Cấm Khu

Ba Thục Hồng Đậu 05-08-2025 17:12:29

"Ra vậy." Cố Bạch Thủy gật đầu, trầm ngâm nhìn con phố bên ngoài quán rượu. Tiên sinh kể chuyện tự đóng cửa lớn quán rượu, quay lại khuyên Cố Bạch Thủy: "Người ngoại hương các ngươi luôn thích những chuyện mới lạ, thích tìm kiếm sự mới mẻ và kích thích. Nhưng người xưa nói đúng, mạng người chỉ có một, bớt tò mò thì có thể sống lâu thêm vài năm." Cố Bạch Thủy nghe ra ý khuyên răn trong lời tiên sinh kể chuyện, bèn cười đáp: "Vâng, ta nghe tiên sinh, đêm nay sẽ không đi đâu cả." Hai người nhìn nhau, thiếu niên áo xanh có vẻ rất ngoan ngoãn, tiên sinh kể chuyện cũng mỉm cười hài lòng. ... Khi trời tối hẳn, Cố Bạch Thủy nhanh nhẹn trèo qua tường bao sau quán rượu, nhảy xuống con phố vắng tanh. Nhị sư huynh của hắn có nói, không nghe lời người già, ắt sẽ chịu thiệt. Nhưng chính Nhị sư huynh lại nói một đằng làm một nẻo, chưa bao giờ nghe lời sư phụ. Trước đêm Trung Nguyên, đường phố thành Lạc Dương vắng lặng không một bóng người. Mưa bụi giăng mờ, bao phủ cả tòa thành cổ. Cố Bạch Thủy mở mắt nhìn về phía xa, nhưng cũng bị màn mưa bụi che khuất tầm nhìn. Linh lực trong đan điền đã gần cạn kiệt, một đêm cũng chỉ hồi phục được khoảng một phần, thần thức trong thức hải còn tệ hơn. Cố Bạch Thủy chưa bao giờ cảm thấy mình yếu ớt đến vậy, nhưng đối với hắn không có gì khác biệt. Phàm nhân trong thành Lạc Dương không làm hắn bị thương được, mà gặp phải các lão Thánh Nhân trong thành thì hắn không phản kháng được. Cố Bạch Thủy xác định sơ qua phương hướng, rồi đội mưa to, đi về phía khu nhà cũ ở phía tây thành. Nhưng thiếu niên vừa đi vừa lẩm bẩm: "ài, không đúng, thật ra trong thành ngoài tiểu ăn mày ra thì không ai biết ta ở đây. Vì sao ta phải mạo hiểm làm gì?" "Có Thanh Đồng Kính trong tay, chỉ cần an ổn tránh được đám lão Thánh Nhân trong thành Lạc Dương này, thiên hạ rộng lớn, nơi nào mà chẳng đi được?" "..." "Có khi nào đêm đó ta bị sét đánh hỏng đầu rồi không? Nên mới mơ mơ hồ hồ bị tiểu ăn mày kia lừa vào thành Lạc Dương?" "Giờ nghĩ lại, quay đầu vẫn còn kịp..." "..." "Nhưng Nhị sư huynh cũng nói, kẻ đáng ghét nhất trên đời là kẻ chỉ kể chuyện có một nửa." "Tiểu ăn mày kia chưa kể hết câu chuyện." "Chết tiệt!"... Đường lớn sương giăng, phố cổ mịt mờ. Một mình Cố Bạch Thủy không biết đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy mình sắp tới nơi, nhưng trước mặt lại luôn có một ngã rẽ khác. Tết Trung Nguyên càng đến gần, thành Lạc Dương dường như cũng dần trở nên quỷ dị. Sương mù và mưa bụi hòa quyện, khiến người đi đường gần như không thể nhìn rõ cảnh vật phía xa, trên con phố vắng vẻ không một bóng người. Không có binh lính tuần tra, không có người đánh canh, ngay cả các cửa hàng hai bên đường không hắt ra chút ánh sáng nào. Cả thành Lạc Dương dường như chỉ còn lại ba thứ: Nước mưa, sương mù và một thiếu niên lạc đường. Cố Bạch Thủy lạc đường, lạc trong mưa bụi và đường phố, không còn phân biệt được phương hướng. Cuối đường là một góc, sau lưng cũng là một góc. Ngay khi hắn đang hoang mang không biết làm sao, một tiếng chuông mơ hồ đột nhiên vang lên từ phía xa trong màn sương. Vải trắng phất phơ, vải thô lay động. Một đám "người đi đường" lặng lẽ đi tới từ góc phố phía xa. Đó là một đám người giấy mặc đồ tang trắng toát, môi đỏ mắt xanh, hai bên má tô vẽ đỏ lòm. Chúng im lặng, nhìn chằm chằm vào người đi đường duy nhất đang chặn giữa đường. Cố Bạch Thủy chết lặng, cổ cứng đờ lùi lại một bước. Rồi hắn phát hiện... Phía sau cũng vang lên tiếng chuông tương tự. - Trên đường phố trống vắng, chỉ có một bóng hình thiếu niên áo xanh. Cuối con đường phía trước là một đội người giấy, mặt mũi và thân thể đều trắng bệch quỷ dị. Chúng lặng lẽ không một tiếng động đi lại trên đường phố thành Lạc Dương, nhưng thân thể lại không hề bị nước mưa làm ướt. Chính giữa đội ngũ người giấy màu trắng cứ như đang nâng một chiếc kiệu gỗ màu trắng. Bên trong kiệu gỗ dường như có thứ gì đó đang ngồi, nhưng mưa to che khuất tầm mắt, hầu như không nhìn rõ được. Thứ âm thanh chuông rung rợn người tương tự vang lên sau lưng. Sắc mặt Cố Bạch Thủy có phần tái xanh, thân thể cứng đờ chết lặng xoay người, len lén liếc nhìn phía sau. Đó là một đội người giấy màu đen khác, từ trong màn mưa bụi mờ mịt đi tới. Mặt đen áo đen, môi xám mắt trắng, giống nhau đều yên lặng quỷ dị không một tiếng động. Chính giữa đội ngũ người giấy màu đen cũng khiêng một cỗ quan tài màu nâu đen. Bên trong quan tài chứa thứ gì, Cố Bạch Thủy không rõ. Hắn thậm chí còn không dám mở to mắt, chỉ là nét mặt cứng đờ run rẩy. Bị hai đội người giấy trắng đen quỷ dị chặn lại trên một con đường, tiến lên hay lùi lại dường như đều là những lựa chọn cực kỳ cần dũng khí. Hai đội người giấy càng ngày càng gần, mưa bụi trên đường phố dường như cũng đột nhiên trở nên dày đặc hơn.