Cố Bạch Thủy hỏi lão, nếu thành Lạc Dương non xanh nước biếc như vậy, thì thời điểm nào thích hợp nhất để lữ khách đến du ngoạn?
"Hiện tại, chính là hiện tại."
Lão thương nhân có phần đắc ý cười nói: "Ven bờ sông Lạc Thủy có rất nhiều liễu, mỗi khi hè đến, bên ngoài thành Lạc Dương lại ngập tràn những bông liễu trắng xóa bay lượn."
"Ngoài thành là thảo nguyên xanh mướt trải dài, trên thảo nguyên là nhứ tung bay, cảnh đẹp mỹ lệ kỳ diệu đó hiếm có vô cùng. Đợi đến khi ngươi thực sự được chứng kiến nhứ bay đầy trời, chim oanh lượn cỏ xanh, ngươi sẽ phát hiện ra rằng đời người cũng chỉ có vậy, muôn vàn khổ nạn thật ra cũng chẳng có gì to tát."
Cố Bạch Thủy nghe vậy, trầm ngâm gật đầu, sau đó hỏi lão thương nhân một câu có phần kỳ quặc: "Trong thành Lạc Dương, có nhà phú quý nào họ Lạc không?"
"Họ Lạc?"
Lão thương nhân ban đầu hơi sững người, chau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không có ấn tượng gì, nhưng thành Lạc Dương rất lớn, có lẽ là có vài hộ như vậy."
Cố Bạch Thủy lại hỏi: "Vậy ở thành Lạc Dương có vị tướng quân Đường quốc nào danh tiếng lừng lẫy từng định cư không?"
Lão thương nhân lại nghĩ ngợi, sau đó có phần do dự gật đầu.
"Lạc Dương thành trước kia quả thực có một vị tướng lĩnh thiên kiêu nổi danh thiên hạ, vị thiếu niên tướng quân này là con cháu hoàng thất đến từ thành Trường An, một khi đắc chí liền thẳng bước lên mây, ung dung giữa trời sao, dẫn dắt cả một thời đại trăm hoa đua nở."
Cố Bạch Thủy tò mò hỏi: "Vậy vị tướng quân này tên là gì?"
Lão thương nhân có phần không chắc chắn, chau mày hồi tưởng hồi lâu.
"Hoàng thất Đường quốc tất nhiên là mang họ Lý, nhưng tên thì quả thực không nhớ rõ lắm, đó đã là chuyện từ rất lâu rồi."
"Vậy vị tướng quân này có huynh đệ tỷ muội gì không? Cũng là người rất nổi danh chẳng hạn?"
Lão thương nhân ngẩn người, sau đó lắc đầu: "Theo ta được biết, thì không có."
Cố Bạch Thủy trầm ngâm gật đầu.
Theo như lời lão thương nhân, vị tướng quân mà lão nhắc đến rất có thể chính là phụ thân của Lý Thập Nhất.
Dù sao lão thương nhân cũng nói đó là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi, mà Lý Thập Nhất và tiểu ăn mày chắc là bạn bè thân thiết, nên tuổi tác của hai người có lẽ không chênh lệch nhiều.
Quan trọng nhất là, Lý Thập Nhất có một người muội muội rất nổi tiếng.
Thiếu nữ thiên tài tên Lý Nhứ kia không thể nào lại không có ai biết đến.
"Ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, có thể đến Lạc Dương vào đúng dịp đẹp nhất để du ngoạn, cũng xem như may mắn."
Cố Bạch Thủy mỉm cười với lão thương nhân, sau khi cơm no rượu say liền trở về lầu hai, vào căn phòng của mình và tiểu ăn mày. ...
Ngoài cửa sổ mưa bụi lất phất, trong phòng ánh nến chập chờn lay động.
Thiếu nữ áo vải thô dựa vào bên cửa sổ lười biếng ngáp một cái, thiếu niên áo xanh ngồi trên ghế gỗ bên cạnh lặng lẽ lấy ra một chiếc gương đồng cổ kính từ trong ngực, rồi im lặng chăm chú nhìn vào chiếc gương hồi lâu.
Một lát sau, thiếu nữ áo vải thô bên cửa sổ hoàn hồn, thiếu niên bên bàn gỗ cũng cất chiếc gương đồng trong tay đi.
Hai người nhìn nhau, mỉm cười đầy ẩn ý.
Cố Bạch Thủy muốn nghe tiếp câu chuyện còn dang dở trên xe ngựa, bèn hỏi thiếu nữ bên cửa sổ:
"Lý Thập Nhất là thiên tài à?"
Lạc Tử Vi chậm rãi nhưng kiên định gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Hắn là thiên tài, là loại thiên tài rất lợi hại."
Cố Bạch Thủy nghiêng đầu, lại hỏi: "Vậy so với muội muội của hắn thì sao?"
Thiếu nữ áo vải thô đột nhiên im lặng, rất lâu sau mới khẽ lắc đầu.
Cố Bạch Thủy không biết nàng muốn nói Lý Thập Nhất không bằng A Nhứ, hay là nàng không rõ nữa.
"Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó?"
Thiếu nữ áo vải thô nghiêng đầu, từng sợi tóc dài từ vai nàng rũ xuống, khẽ lay động theo làn gió mưa mát lạnh.
"Sau đó còn xảy ra rất nhiều chuyện."
Cố Bạch Thủy nhíu mày: "Vậy ngươi không định kể hết à?"
"Muộn quá rồi, ta hơi buồn ngủ." Thiếu nữ áo vải thô cười ngây ngô: "Để mai rồi nói tiếp."
"Vậy ngày mai có thể kể xong không?"
"Có lẽ, ai mà biết được..."
Ánh nến trong phòng lặng lẽ tắt, thiếu nữ áo vải thô thoải mái vươn vai, rồi cuộn chăn chui vào trong giường.
Cố Bạch Thủy cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thổi tắt nến, nằm xuống chiếc ghế trúc bên cạnh, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Đêm nay tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ rất lớn, tán cây trong mưa gió không ngừng lay động.
Nước mưa hắt xiên vào cửa sổ và khung cửa, nghe như có người đang đứng ngoài cửa sổ gõ nhẹ lên giấy dán cửa vậy.
Đêm nay Cố Bạch Thủy lại nằm mơ, nhưng giấc mơ lần này rất rõ ràng và kỳ quái.
Có một bóng người lông lá đẩy cửa sổ ra, rồi đội mưa trèo vào.
Thiếu nữ áo vải thô trên giường ngủ rất say, bóng người lông lá đứng ngay cạnh ghế trúc của Cố Bạch Thủy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn.