Còn thanh niên cuối cùng, là người nổi bật nhất trong ba người. Mặt mày tuấn tú, sáng sủa, môi đỏ răng trắng, bên hông đeo một thanh trường kiếm cổ phác, tay phe phẩy quạt xếp.
Cố Bạch Thủy nhìn thấy ba người đó, há hốc miệng đứng ngây ra, hắn nghĩ mãi mà không hiểu.
"Lão Thánh Chủ của Dao Quang Thánh Địa, gia chủ Cơ gia ở Trung Châu, Cơ Trường Sinh, hai vị đại lão này cùng tới thành Lạc Dương không phải để ăn tiệc mừng đấy chứ?"
"Còn người cuối cùng kia là ai?"
"Sao nhìn... Ngứa mắt thế nhỉ?"
-
Màn đêm buông xuống, trong thành Lạc Dương sáng lên từng ngọn đèn màu da cam.
Cửa nẻo tấp nập, đèn đuốc rực rỡ, trước giờ Tý giới nghiêm, tòa thành cổ này vẫn phồn hoa náo nhiệt như xưa.
Một bóng người gầy gò từ góc tường thành cũ bò ra, sau đó có phần chật vật phủi bụi đất trên người.
Gã thanh niên mặt mày lấm lem này chính là Cố Bạch Thủy đã xuyên tường mà qua. Hắn cố ý đợi đến khi trời tối ở ngoài thành Lạc Dương, mới tìm một góc ít người, lén lút lẻn vào trong thành.
"Dùng Thổ Hành Thuật ở thành Lạc Dương này sao lại tốn sức như vậy? Suýt chút nữa ta bị ép vào trong vách tường."
Cố Bạch Thủy bực dọc lắc đầu, bụi đất bay lên khiến hắn bất giác ho khan vài tiếng.
Theo lý mà nói, Cố Bạch Thủy là đại tu sĩ Tiên Đài Cảnh, Thổ Hành Thuật dễ như trở bàn tay, đi dưới đất ba, năm trăm dặm không phải việc gì khó.
Nhưng không biết vì sao, khi hắn độn vào tường thành Lạc Dương, lại có cảm giác như rơi vào vũng lầy, tấc bước khó đi.
Nếu không phải Cố Bạch Thủy cắn răng liều mạng xông ra, rất có thể hắn đã bị kẹt trong khe đá, vẻ vang trở thành một bộ xương khô trong tường thành.
"Nếu vậy thì trò đùa đã đi quá trớn, tu sĩ Tiên Đài bị tường ép chết, sẽ bị các tu sĩ khác chê cười mấy đời mất."
Cố Bạch Thủy vỗ vỗ hai tay, sau đó thò đầu nhìn ra đường phố thành Lạc Dương phía xa.
Trên đường, người xe qua lại, đèn đuốc sáng trưng.
Những kẻ bán hàng rong rao hàng bên đường, đối diện với quán rượu cổ kính, một người kể chuyện râu dài, tay phe phẩy quạt đang thao thao bất tuyệt.
Người kể chuyện kia hứng chí bừng bừng, mày chau mày chau, có vẻ rất nhập tâm.
Cố Bạch Thủy nhướng mày, không nghĩ nhiều, cất bước đi về phía quán rượu đối diện.
Nhưng hắn không có tiền, nên cũng chẳng gọi trà nước hay hoa quả gì, tiện tay vớ lấy một chiếc ghế nhỏ, hòa vào đám người lười biếng hóng mát nghe chuyện ở cửa.
Người kể chuyện lúc này vừa vặn kể đến chương tiếp theo, uống một ngụm trà trong tay cho nhuận giọng, rồi tiếp tục.
Câu chuyện mà hắn kể, gã thiếu niên áo xanh mới đến bên ngoài quán rượu kia vừa hay đã được nghe, chỉ là chưa kể hết cho hắn.
Người kể chuyện ngồi trên đài, âm điệu trầm bổng, tiếp tục nói: "Nhân vật chính trong câu chuyện của chúng ta là Lý Thập Nhất, trích tiên nhân trong truyền thuyết của thành Lạc Dương."
"Lý Thập Nhất sinh ra và lớn lên ở thành Lạc Dương, chỉ đến dịp mừng thọ hàng năm của Thái Tổ bệ hạ mới tới thành Trường An chúc thọ."
"Vì vậy, tuy hắn là đích tôn của Thái Tổ, nhưng chưa từng sống ở hoàng thành, không thường xuyên ở bên Thái Tổ như các Hoàng Tử Công chúa khác. Nhưng theo lời đồn, trong số những người cùng thế hệ hoàng thất, Thái Tổ bệ hạ lại thân cận nhất với đứa cháu trai quanh năm ở bên ngoài này."
"Thường nghe người trong cung nhắc tới, Thái Tổ bệ hạ hay than thở rằng những đứa con do ngài sinh ra không ai giống ngài, Đại hoàng tử nho nhã trầm ổn, Nhị hoàng tử sát khí ngút trời. Các hoàng tử khác tuy văn võ song toàn, mỗi người một vẻ, nhưng không ai có thể độc nhất vô nhị như ngài."
"Các đại thần không thể phản bác, bởi vì Thái Tổ bệ hạ quả thực là người phi thường, nếu không sao xứng với danh hiệu Thiên cổ nhất đế?"
"Thái Tổ bệ hạ cũng từng nói, Lý Thập Nhất ít nói rất giống ngài hồi trẻ. Nhưng không phải giống nhất, chỉ có thể xếp thứ hai. Bởi vì trước Lý Thập Nhất còn có một thiếu niên khiến Thái Tổ cũng phải câm nín, kẻ đó so với Lý Thập Nhất còn giống Thái Tổ bệ hạ hơn, bởi vì hắn vô lại, vô sỉ hơn Lý Thập Nhất nhiều."
"Nhưng Thái Tổ bệ hạ không thích tiểu tử kia, người ta thường không thích bản thân mình khi còn trẻ, hơn nữa tên tiểu tử hỗn đản kia còn bắt cóc con gái bảo bối của ngài."
"Rất nhiều người không rõ người mà Thái Tổ bệ hạ nhắc tới là ai, bởi vì ngoài Đỗ Thủ Phụ ra, không ai dám nhắc tới chuyện này. Đó là một đoạn lịch sử, một đoạn lịch sử rất vi diệu, rất bí ẩn của Đường quốc."...
"Các đại thần khi đó càng kinh ngạc trước đánh giá của Thái Tổ bệ hạ về Lý Thập Nhất, bởi vì bọn họ không nhìn ra bất cứ điểm đặc biệt nào ở gã thiếu niên cả ngày lười biếng, rong chơi lêu lổng kia."
"Trong số các Hoàng Tử Công chúa, không thiếu người thiên phú tuyệt luân, Thái Tổ bệ hạ sao lại cho rằng Lý Thập Nhất có thể sánh với ngài khi còn trẻ? Có phải đã nhầm lẫn gì không?"