Bách tính thành Trường An ít nhiều đều có phần nhiệt tình, cho nên khi lão thương nhân kia nhìn thấy hai thanh niên như khúc gỗ bị mưa to vây ở dưới gốc cây, rất tự nhiên dừng xe ngựa lại.
Lão thương nhân hỏi bọn họ đi đâu, nha đầu Lạc Tử Vi kia thật sự không có nhiều tâm cơ, thành thật nói mình muốn đi Lạc Dương.
Lạc Dương thành và Trường An thật ra không cùng đường, cho nên Cố Bạch Thủy xảo quyệt nói dối mình muốn đến Trường An, hy vọng lão thương nhân có thể cho mình đi nhờ một đoạn.
Nhưng hắn không ngờ lão thương nhân kia nghĩ lại, cảm thấy Lạc Dương thật ra không xa, định đến Lạc Dương nhập ít hàng trước rồi mới về thành Trường An.
Cho nên xui xẻo thế nào, hai người bọn họ vẫn bị sắp xếp vào một chiếc xe ngựa bỏ không, lắc lư lên đường.
"Ta nhớ lúc đầu ngươi nói với ta, người xuyên việt kia là Lý Thập Nhất?"
"Ừm." Lạc Tử Vi nhai khoai lang trong miệng, mơ hồ đáp.
Cố Bạch Thủy hỏi: "Nhưng từ câu chuyện ngươi kể đến giờ, nha đầu Lý Nhứ kia càng giống người xuyên việt hơn."
"Vì sao?" Lạc Tử Vi chớp mắt.
Cố Bạch Thủy suy nghĩ, sau đó nói: "Nhị sư huynh ta là một kẻ lắm mồm, rất thích kể cho ta nghe một số chuyện xưa kỳ lạ, A Nhứ mà ngươi nói cũng giống vậy."
Thiếu nữ áo gai không nhanh không chậm gật đầu: "Còn gì nữa?"
Cố Bạch Thủy ngẩng đầu: "A Nhứ trong câu chuyện của ngươi nói, chúng ta ở trên mặt biển nhìn thấy cột buồm trước, sau đó mới từ từ nhìn thấy toàn bộ thân tàu, chuyện này Nhị sư huynh ta cũng từng hỏi ta."
"Nhị sư huynh nói thật ra chúng ta sống trên một quả cầu, mặt trăng là một quả cầu nhỏ, mặt trời là một quả cầu lớn. Bởi vì lực hút vạn vật gì đó, chúng ta mới bị hút vào bề mặt quả cầu."
Lạc Tử Vi ngẩn người, có phần nghi hoặc nhíu mày: "Thật à?"
"Ta không biết, ta chưa từng xuống núi, làm sao thấy được biển?" Cố Bạch Thủy tỏ vẻ không sao cả: "Nhưng ta đã thảo luận vấn đề này với sư phụ, sư phụ ta nói đợi sau này ta xuống núi, có thể thử tự mình đi một vòng, xem có thể từ hướng khác trở về núi không."
Lạc Tử Vi hỏi: "Vậy sau này ngươi định thử không?"
"Thử cái gì?"
"Đi một vòng đó."
Cố Bạch Thủy lắc đầu: "Ta đâu phải kẻ ngốc, sao phải phiền phức như vậy?"
"Sư phụ đã nói như vậy, vậy khẳng định là có thể, nếu không ta cắm đầu đi lạc, chẳng phải hắn còn phải đến tìm ta à?"
"Rất nhiều vấn đề thật ra không cần một đáp án rõ ràng, chỉ cần hơi động não một chút là được, thật ra ta cũng có phần tuệ căn."
Lạc Tử Vi suy nghĩ một lát, hình như cảm thấy có phần đạo lý, khẽ gật đầu.
"Cho nên ngươi cảm thấy A Nhứ là người đến từ một thế giới khác?"
Cố Bạch Thủy không phủ nhận: "Không phải à?"
"Phải."
Ngoài dự liệu, thiếu nữ áo gai rất dễ dàng đưa ra một đáp án đơn giản.
Cố Bạch Thủy dừng một chút, sau đó lại hỏi: "Vậy Lý Thập Nhất thì sao?"
Lạc Tử Vi không lên tiếng, cắn một miếng lớn khoai lang trong tay, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói một câu.
"Ta đâu có nói... Ta chỉ gặp một người xuyên việt."
-
A Nhứ đánh cờ trước bao ánh mắt của thế tộc phương Nam và người dân thành Trường An, còn Lý Thập Nhất lúc bấy giờ lại bị vây khốn bởi một nan đề.
Lý Thập Nhất trong thiên lao thẩm vấn một tội nhân, quái nhân, cũng là ác nhân đến từ phương Bắc.
Đây là nhiệm vụ mà cha hắn giao cho, một nhiệm vụ khiến hắn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. ...
Hung đồ trong lao đến từ cổ quốc xa xôi phía Bắc, tội ác gây ra chất chồng, người người căm phẫn.
Hắn là một tu sĩ Ma đạo.
Năm mười tuổi, hắn bái nhập tà tu, hiến tế tính mạng cả nhà mười ba người, đặt chân lên con đường tu đạo.
Năm mười lăm tuổi, hắn đoạt bản nguyên của đồng tộc, khiến người đó yểu mệnh, lấy máu phá cảnh.
Mười tám tuổi trưởng thành, hắn dùng cấm pháp thôn phệ, ăn hết huyết nhục tu vi của ân sư, phá cảnh thành ma.
Ba mươi tuổi, hắn dùng khí vận của cả một quốc gia để luyện ma khí, lạnh lùng nhìn trăm vạn đồng tộc chết thảm, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Những tội ác mà người đời có thể tưởng tượng ra, hắn gần như đều đã phạm qua.
Gã trung niên trong ngục là kẻ đại ác từ trong xương tủy, từ khi sinh ra đã là một sai lầm không thể thay đổi.
Nhưng hắn không thể chết dễ dàng như vậy, bởi vì chỉ có Ma Đầu này mới biết món ma khí phong ấn trăm vạn oan hồn kia được giấu ở đâu.
Oan hồn không tan, trăm vạn thi thể không thể an táng, không thể đầu thai chuyển kiếp.
Cổ quốc phương Bắc đã dùng đủ mọi cách mà vẫn không thể cạy miệng gã trung niên này. Dù là hình phạt tàn khốc đến đâu, hắn cũng dửng dưng.
Vì vậy, Ma Đầu này bị áp giải từ Bắc Cảnh đến thành Trường An.
Đỗ Thủ Phụ giao hắn cho cha của Lý Thập Nhất, cha hắn lại giao gã trung niên cho hắn trông coi.