Cố Bạch Thủy và Lạc Tử Vi cùng nhau đi tới ngã rẽ dưới chân núi, đi thêm một đoạn nữa chính là quan đạo dẫn tới Lạc Dương.
Chỉ có điều trên trời vẫn còn lất phất mưa bụi, vì vậy trên đường cũng chẳng có mấy người qua lại hay thương đội nào.
Thiếu niên và thiếu nữ đứng dưới cùng một gốc cổ thụ, dưới tán cây rậm rạp, chờ đợi cơn mưa bên ngoài ngừng lại.
Cả hai đều im lặng không nói, nhìn màn mưa bụi giăng giăng, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
"Hắn là người như thế nào?" Thiếu niên áo xanh đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Ai?"
"Kẻ xuyên việt mà ngươi nhắc tới."
Thiếu nữ áo vải bố im lặng, lắng nghe tiếng mưa rơi và tiếng ve kêu bên tai, dường như suy nghĩ cũng phiêu diêu về chốn xa xăm nào đó.
Rất lâu sau, nàng đứng dưới bóng cây khẽ cười một tiếng, nụ cười tươi tắn, trong trẻo lạ thường.
"Hắn là một người rất tốt, rất tốt."
"Lý Thập Nhất, là một người rất tốt."
"Hắn tên là Lý Thập Nhất?"
Lạc Tử Vi gật đầu, khẽ nói: "Thật ra hắn tên là Lý Niên Dư, sinh ra trong một gia tộc rất lớn, cành lá sum suê, vô cùng giàu có. Cái tên này là do cụ của hắn đặt cho vào ngày hắn chào đời, ngụ ý năm nào cũng dư dả, bình bình an an."
"Nhưng hắn luôn cảm thấy hai chữ 'Niên Dư' này có phần kỳ quặc, luôn làm hắn liên tưởng tới một loại cá có thể ăn được, vì vậy hắn không thích người khác gọi tên thật của mình. Hắn thích được gọi là Lý Thập Nhất hơn, cũng bởi vì hắn là đứa con thứ mười một trong thế hệ đó của gia tộc."
Cố Bạch Thủy hỏi: "Vậy nói như thế, nếu hắn có thêm một đệ đệ nữa thì sẽ gọi là Lý Thập Nhị?"
Thiếu nữ áo vải bố ngẩn người, sau đó lắc đầu.
"Hắn không có đệ đệ, bởi vì sau khi hắn sinh ra không lâu đã cùng cha mẹ rời khỏi Trường An, chuyển tới Lạc Dương. Nhưng hắn quả thực có một muội muội, rất thông minh và xinh đẹp, tên là Lý Nhứ."
"Lý Nhứ."
Cố Bạch Thủy lẩm nhẩm cái tên này, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả.
"Ừm, kỳ thực gia tộc của Lý Thập Nhất rất hiển hách, trong thành Lạc Dương cũng là vọng tộc nổi danh nhất."
"Nhưng hắn lại rất lười biếng, không có chí tiến thủ, niềm vui lớn nhất chính là nằm dưới gốc cây phơi nắng, phơi xong mặt này thì lật mặt kia. Cho nên từ nhỏ người này đã không có lý tưởng hay hoài bão gì của một công tử bột."
Thiếu nữ áo vải bố chớp mắt, vừa hồi tưởng vừa kể lại câu chuyện từ rất lâu về trước.
——
(PS: Dưới đây là câu chuyện về tuyến nhân vật Lý Thập Nhất, cần một chút thời gian để suy ngẫm. )
Khởi đầu câu chuyện, là ở một tòa thành cổ tên là Trường An.
Trường An là quốc đô của Đường quốc, cũng là tòa thành phồn hoa nhất của Đường quốc.
Khi đó Lý Thập Nhất còn chưa ra đời, người nổi tiếng nhất trong thành Trường An là một thanh niên họ Lý khác.
Hắn là phụ thân của Lý Thập Nhất, cũng là Trấn Quốc tướng quân trẻ tuổi nhất.
Phụ thân hắn khi còn trẻ từng thống lĩnh Huyền Giáp Thiết Kỵ của Đường quốc, đi khắp mọi nơi, đánh đuổi Man tộc, thu phục Bắc Mạc, thành danh khi còn rất trẻ, cả đời chinh chiến chưa từng nếm mùi thất bại.
Hơn nữa, vị tướng quân trẻ tuổi này của Đường quốc không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, hắn sinh ra trong chốn triều đình, nhưng lại càng yêu thích phong cảnh bên ngoài cung cấm.
Thảo nguyên đầy sao, ngựa hoang và dân du mục; thị trấn nhỏ trong mưa bụi, văn nhân mặc khách. Hắn đều muốn tận mắt chứng kiến tất cả những điều thú vị trên thế gian này.
Mặc dù những nơi hắn đi qua, cuối cùng đều sẽ để lại một vùng đất đầy xương cốt, núi thây biển máu.
Cả đời hắn tạo ra quá nhiều sát nghiệt, nhưng kỳ thực không có quyền lựa chọn. Đời người luôn vô tình bước lên một con đường kỳ lạ, không thể quay đầu, chỉ có thể thuận theo dòng chảy.
Sau này Lý Thập Nhất nói với ta, phụ thân muốn hắn trở thành một người bình thường.
Là bình thường, không phải tầm thường. ...
Sau đó, vị tướng quân của Đường quốc lựa chọn rời khỏi thành Trường An.
Cởi bỏ binh giáp, trở về quê hương, tới Lạc Dương.
Trong ký ức của người dân thành Lạc Dương, vị đại gia chủ của Lý gia ở Lạc Dương kia dường như vẫn luôn là một lão nông cần cù, ôn hòa, trầm ổn.
Hắn luôn mặc áo vải bố tay ngắn giản dị, sáng sớm ngắm nhìn ánh bình minh, ánh nắng ban mai xuyên qua vạn vật, cũng rất thích chăm sóc mảnh ruộng vuông vắn và bùn đất của mình, luôn vùi đầu vào ruộng đồng của gia đình.
Lý Thập Nhất từng nói với ta, phụ thân hắn chia cuộc đời mình thành hai phần.
Nửa đời trước sống trên chiến trường và lưng ngựa, oanh oanh liệt liệt, ồn ào náo nhiệt, nhưng kỳ thực lại không có quá nhiều chuyện đáng để ghi nhớ.
Trước khi chuyển tới Lạc Dương, hắn đã gặp một cô nương ở thành Trường An.
Lý Thập Nhất đã kể cho ta nghe về đoạn chuyện xưa đó.