Chương 48:

Đại Đế Cấm Khu

Ba Thục Hồng Đậu 05-08-2025 17:12:28

Thứ đó như một con khỉ, một con khỉ lông đỏ, toàn thân tràn ngập điềm gở. Hơn nữa không biết vì sao, con khỉ đó chỉ có một mình Lý Thập Nhất có thể nhìn thấy. Tất cả những người khác trong thành Lạc Dương đều làm ngơ trước nó, coi như không khí. Con khỉ đó đi theo bên cạnh Lý Thập Nhất, trải qua một mùa xuân dài nhất trong cuộc đời hắn. Hắn bệnh rồi, trong những ngày tháng bệnh tật đó, hắn cũng biết được một số chuyện khác từ miệng con khỉ lông đỏ kia. Ví dụ như người xuyên việt, cũng ví dụ như muội muội của mình... A Nhứ. Hắn đã hiểu rõ rốt cuộc muội muội của mình đã làm thế nào để bịa ra những câu chuyện kỳ lạ kia, cũng hiểu rõ những câu chuyện này đến từ đâu. "Nếu có một linh hồn xa lạ chiếm đoạt thân thể của người thân nhất của ngươi, sau đó đội lốt của nàng, lặng lẽ sống bên cạnh ngươi nhiều năm... Ngươi nên làm thế nào?" - Lý Thập Nhất phát điên. Ngoài thành Lạc Dương, khi nhứ lại bay lên, hắn đã gặp lại thiếu nữ áo trắng phong trần mệt mỏi từ Trường An trở về. Rồi, thiếu nữ chết trong đám nhứ bay đầy trời. ... Không lâu sau, Lý Thập Nhất rời Lạc Dương, mang theo một con khỉ lông đỏ tới Trường An. Lạc Dương thành mất đi một thiếu niên lêu lổng, trên lịch sử đại lục lại xuất hiện thêm một vị Hủ Mục Đại Đế thần bí quỷ dị. Năm tháng đằng đẵng trôi qua, tòa cổ thành bên bờ Lạc Thủy vẫn an bình, tường hòa. Mỗi độ xuân hạ giao mùa, nhứ bay đầy trời vẫn bay lượn trên đường phố ven hồ. Hủ Mục Đại Đế biến mất khỏi đại lục, trong cấm địa Đại Đế ở Vân Vụ sơn mạch có rất nhiều lăng mộ kỳ quái, chẳng biết có một lăng mộ nào chứa thi thể hủ mục của vị Đại Đế kia không. Mãi tới nửa tháng trước, một đồ đệ xui xẻo của Trường Sinh Đại Đế mở một chiếc gương đồng, chợt thấy lão quái vật lông đỏ đã lảng vảng nhiều năm trong cấm địa Đại Đế. Người thần bí cầm Tử Đỉnh gọi sấm sét kinh hoàng, đánh thiếu niên áo xanh xuống sông Lạc Thủy. Trôi nổi theo dòng sông, Cố Bạch Thủy tỉnh lại giữa đống đá lộn xộn ven bờ, rồi lại gặp một tiểu ăn mày kỳ quái trong rừng sâu núi thẳm. Hai người đồng hành, có lẽ là do số phận, họ bất giác trở về thành Lạc Dương. Nhưng lại vừa vặn gặp một thời điểm đặc biệt, thành Lạc Dương lúc này không còn vẻ an bình, tĩnh lặng như xưa, mà xuất hiện nhiều gương mặt lạ lẫm với trang phục khác thường. Các lão Thánh Nhân tề tựu trong thành Lạc Dương, chờ đợi ngày lăng mộ của Hủ Mục Đại Đế xuất thế. "Nhị sư huynh nói, trên đời không có sự trùng hợp hay ngẫu nhiên tuyệt đối." Mi mắt Cố Bạch Thủy run lên, ho khan vài tiếng với sắc mặt tái nhợt, nhìn bức tranh chữ trên bàn mà chau mày. "Vậy giờ chỉ còn một vấn đề, rốt cuộc lăng mộ của Lý Thập Nhất có trong thành Lạc Dương không? Nếu có, thì nó được chôn ở đâu?" "Lăng mộ của Hủ Mục Đại Đế, nếu không phải Thánh Nhân trên đại lục, thì đúng là không có tư cách xen vào." Trong thư phòng yên lặng hồi lâu, mãi tới hoàng hôn, Cố Bạch Thủy mới đẩy cửa gỗ bước ra. Quán rượu hôm nay dường như đặc biệt yên tĩnh, bàn ghế trong đại sảnh trống trơn, không thấy bóng dáng khách khứa. Ngoài cửa quán rượu mưa phùn lất phất, trên các sạp hàng ở đường phố không có ai rao bán, thỉnh thoảng có người đi đường cũng vội vã lướt qua. Chỉ có một lão tiên sinh kể chuyện ôm bát đậu rang, tựa vào cửa quán rượu, vừa nhai đậu vừa ngắm màn mưa bên ngoài. "Tỉnh rồi à?" Tiên sinh kể chuyện quay đầu lại, nhìn thiếu niên áo xanh đang vịn cột cửa với sắc mặt tái nhợt, hơi ngạc nhiên: "Sao lại yếu ớt thế này? Đêm qua quên đóng cửa sổ, bị cảm lạnh à?" Cố Bạch Thủy lắc đầu: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ hơi trúng gió." "Lại đúng vào lúc này?" Tiên sinh kể chuyện thở dài: "Các hiệu thuốc trong thành đều đóng cửa, ngươi muốn bốc thuốc cũng phải đợi sau giờ Tý ngày mai." "Vậy à?" Cố Bạch Thủy nhìn con phố trống trải, hỏi một cách kỳ lạ: "Tại à?" "Lạc Dương thành cấm đi lại ban đêm bảy ngày, đêm nay là nghiêm ngặt nhất." Tiên sinh kể chuyện nói: "Tất cả các cửa hàng trong thành đều phải đóng cửa, người dân đóng chặt cửa nẻo, đợi sau giờ Tý đêm mai mới được ra ngoài." "Nghiêm vậy à?" "Đương nhiên, đêm nay là Tết Trung Nguyên theo lịch Cổ Đường, khoảng bốn năm một lần, mỗi lần lại vào một thời điểm khác nhau, có khi đầu năm, có khi cuối năm." Tiên sinh kể chuyện nuốt nốt chỗ đậu rang trong miệng, nói: "Tết Trung Nguyên tới, Quỷ Môn quan mở, là lúc âm khí nặng nhất trong bốn năm, những người bình thường như đương nhiên chúng ta không thể tùy tiện đi lại trên đường." Cố Bạch Thủy nghĩ ngợi rồi hỏi: "Vậy trên đường có quan binh thủ thành tuần tra không?" "Nửa đêm đầu chắc là có, nhưng đến giờ Tý thì đều về nhà hết, dù sao quan binh tuần tra cũng chỉ là người thường."