Cho nên Cố Bạch Thủy có thể xác định, sư phụ không mang bất kỳ vật gì vào trong mộ vốn dĩ không cần Đế Binh chôn cùng.
Nhưng lão già xui xẻo kia trước khi nhắm mắt, đã nói với Cố Bạch Thủy một câu rất kỳ quái.
"Sau khi ta chết có lẽ sẽ có thứ gì đó sống lại, ngươi phải coi trọng vật kia, nó nếu trốn ra khỏi cấm khu Đại Đế, sẽ xảy ra chuyện lớn."
Cố Bạch Thủy lúc ấy ngẩn người một chút, có phần mờ mịt chớp chớp hai mắt: "Sư phụ, ngươi có thể nói rõ ràng một chút không? Vật kia là cái gì? Cực Đạo Đế Binh của ngài?"
Trường Sinh Đại Đế không nói nữa, lặng lẽ không một tiếng động nhắm mắt lại, tùy ý đất đai mộ huyệt Trường Sinh vùi lấp cửa mộ phần.
Cố Bạch Thủy do dự hồi lâu đứng bên hố đất, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu:
"Sư phụ, sau khi ngươi chết sẽ vãn niên bất tường à?"
Kỳ thực Cố Bạch Thủy không kỳ vọng lão già đã chết trong lăng mộ kia sẽ đáp lại mình, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm giác như có người ghé sát bên tai hắn, trong gió núi ồn ào mơ hồ nói một chữ.
"Có."...
Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua tầng mây, chiếu xuống con đường nhỏ sau núi.
Ánh trăng màu bạc nhạt phủ lên con đường nhỏ trong rừng này một vầng sáng mông lung mơ hồ, như có người rải đầy những hạt muối trong suốt trên đường.
Bóng cây lay động, Cố Bạch Thủy ngáp một cái, lười biếng nheo mắt lại, một thân một mình chạy về phía động phủ của mình.
Con đường này hắn không biết đã nhắm mắt đi qua bao nhiêu lần, mỗi lần ngày lễ ngày tết hắn đều mang theo một vò rượu hoa quế lâu năm, đến sau núi bên cạnh lăng mộ của sư phụ uống một vò. Đương nhiên nếu rượu uống không hết, hắn cũng sẽ chia cho sư tôn của mình mấy chén.
Nhưng hôm nay không phải là ngày đặc thù gì, hoàn toàn là bởi vì tu vi Cố Bạch Thủy gần như viên mãn, sắp Hợp Đạo Tiên Thai, trở thành tu sĩ đại năng chân chính cao giai trên phiến đại lục này.
Dưới Tiên Đài là phàm nhân, trên Tiên Đài là thần minh.
Hợp Đạo Tiên Đài, nhen nhóm thần hỏa, mới xem như thoát ly phàm trần, trở thành "Tiểu thần minh" chân chính trên đại lục.
Con đường tu hành phía sau Tiên Đài cũng càng thêm nghiêm ngặt:
Thần hỏa, đại năng, chứng đạo, Bán Thánh, Thánh Nhân, Đại Thánh Vương, Chuẩn Đế, Đại Đế.
Là đồ đệ thứ ba của Trường Sinh Đại Đế, thiên phú tu hành của Cố Bạch Thủy đương nhiên cũng được coi là tuyệt hảo. Từ phàm nhân tu hành đến cảnh giới Thần Hỏa, hắn chỉ dùng không đến nửa giáp, trong những thánh địa khác cũng có thể xưng là thiên kiêu.
Tiểu sư muội Cơ Nhứ của hắn năm nay mười tám tuổi, cũng chỉ là tiền bối cảnh giới Chứng Đạo mà thôi.
Nhị sư huynh ba năm trước chính là Thánh Nhân cảnh, so với mình không lớn hơn mấy tuổi.
Đại sư huynh hắn không biết, rất có thể đã vụng trộm phá kính trở thành Thánh Vương trẻ tuổi nhất Nhân tộc.
Hiện giờ trong cấm khu Đại Đế trống trải chỉ còn lại bốn sư huynh muội, so sánh với mấy đồng môn của mình, Cố Bạch Thủy đích thật là hơi kém vài phần. ...
Được rồi, thật ra sờ lương tâm nói, hắn so với mấy tên biến thái kia kém rất xa.
Nhưng trong bốn sư huynh muội, sư phụ đích thật là người thân cận nhất với Cố Bạch Thủy, hắn không hiểu vì sao.
Bộ dạng của mình xem như thanh tú, nhưng Nhị sư huynh lại yêu mị như yêu quái, tiểu sư muội lại xuất trần lạnh nhạt như tiên nữ từ trong tiên cung rơi vào phàm trần.
Cho nên về dung mạo, Cố Bạch Thủy tự nhận chỉ có phần ưu thế hơn Đại sư huynh.
"Nhưng sư phụ vụng trộm đưa tấm gương đồng này cho ta là có ý gì? Để cho ta âm thầm quan sát cấm chế cùng phong cảnh trong cấm khu Đại Đế? Hay là để cho ta giám thị hai... Sư huynh?"
Cố Bạch Thủy từ trong ngực của mình móc ra một khối gương đồng cổ xưa mơ hồ, đón ánh trăng mông lung, cảnh sắc trong gương đồng đang không ngừng luân phiên biến hóa.
Khối cổ kính này có vẻ ngoài cổ xưa, mặt sau còn dính màu xanh đồng, là pháp khí duy nhất mà sư phụ của hắn đưa cho Cố Bạch Thủy trong hơn ba mươi năm qua.
Không có cấp bậc cụ thể, không có lực sát thương khủng khiếp gì.
Tác dụng duy nhất của tấm gương đồng này chính là có thể trong vô thanh vô tức giám thị toàn bộ địa phương trong cấm khu Đại Đế.
Chỉ cần tâm thần Cố Bạch Thủy khẽ động là có thể bỏ qua tất cả cấm chế khủng khiếp trong cấm khu Đại Đế, tất cả mọi nơi trong mắt hắn đều như trong suốt.
Bất kể là hai vị sư huynh hay là tiểu sư muội, chỉ cần không tiến vào trong một tòa Đế Mộ nào đó, Cố Bạch Thủy đều có thể dùng gương đồng nhìn trộm bọn họ đang làm cái gì, hơn nữa không ai có thể phát hiện.
Rất cường đại, nhưng cũng rất quỷ dị.
Tay vuốt ve mặt sau gương đồng cổ xưa, khuôn mặt Cố Bạch Thủy dưới ánh trăng lộ vẻ phá lệ mơ hồ không rõ.