Hai người bọn họ bị Thái Tổ gia gia nhốt vào trong Bắc Du Các bên cạnh Thái Sinh Hồ, giam ba ngày ba đêm mới thả ra. ...
Bất kể mẫu thân có bằng lòng hay không, hai người họ vẫn đính hôn.
Thành Quản trẻ tuổi vì xin lỗi, đã hứa sẽ đáp ứng một yêu cầu của thiếu nữ bán hàng rong.
Thiếu nữ suy nghĩ, chỉ vào một ngọn núi cao ngoài thành Trường An, nói nàng muốn đến đó.
Hắn nhìn đỉnh núi ngẩn người, hỏi tại sao.
Nàng nói trong thành Trường An có lời đồn, trên ngọn núi đó có lão thần tiên ở, trước cửa nhà thần tiên có một đống lửa.
Người vượt qua đống lửa, có thể xua tan bệnh tật, khỏe mạnh sống lâu.
Thành Quản trẻ tuổi chưa từng nghe qua câu chuyện này, nhưng không nghi ngờ, liền vác hành lý cùng thiếu nữ lên đường. ...
Ngọn núi ngoài thành Trường An thật sự rất cao, hơn nữa sương mù bao phủ, hơi ẩm rất nặng.
Thiếu nữ cứ leo được một đoạn đường núi, lại phải dừng lại nghỉ ngơi, có lúc còn bị sương mù sặc đến ho không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Thành Quản trẻ tuổi nhíu mày, để nàng không phải vất vả, luôn tìm mọi cách để dời sự chú ý của nàng.
Lúc đến giữa sườn núi, nàng lại bắt đầu ho, rất yếu ớt.
Thiếu niên hỏi nàng chuyện khi còn bé.
Nàng im lặng hồi lâu, sau đó lắc đầu, nói mẫu thân mình mất sớm, từ nhỏ đã phải sống một mình, không nhớ rõ chuyện trước kia.
Nhưng ấn tượng sâu nhất của nàng là có một lần mẫu thân nàng khóc rất thương tâm, luôn nắm tay nàng, lặp đi lặp lại mấy lời.
"Đợi mẫu thân đi rồi, chỉ còn lại một mình nha đầu. Nha đầu nhà mình ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, lỡ sau này bị người ta bắt nạt thì phải làm sao..."
Nàng im lặng một lát, mím môi nói mình không muốn bị người khác bắt nạt.
Thiếu niên im lặng, do dự một lát, đáp: "Theo thói quen nhà ta, người khác bắt nạt ngươi, ngươi cứ cầm kiếm chém hắn là được."
Thiếu nữ chớp mắt, khẽ hỏi: "Nhưng mẫu thân nói ta là con gái."
Thiếu niên gãi đầu, suy nghĩ một lát, nghiêm mặt nói: "Vậy ta tặng ngươi một thanh kiếm màu hồng, thích hợp cho con gái chém người."
Trăng thanh gió mát, hai người trẻ tuổi trên núi đột nhiên cùng cười khúc khích. ...
Khi sắp leo đến đỉnh núi, sương mù đã rất dày đặc.
Thiếu nữ bán hàng rong không còn sức, ngay cả sức ho không có.
Nàng nằm trên lưng Thành Quản trẻ tuổi, mơ màng ngủ thiếp đi, ngủ rất say nhưng cũng rất bất an.
Đến khi nàng tỉnh lại, hai người họ chỉ còn cách đỉnh núi mười mấy bước.
Thành Quản trẻ tuổi lại dừng bước, quay đầu nhìn nàng vài lần.
Thiếu nữ bán hàng rong có phần không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại vì mồ hôi.
Hắn hỏi: "Nằm mơ à?"
"Ừm, ta ho liên tục."
Hắn không nói gì nữa, tiếp tục cõng nàng đi về phía trước.
Nhưng thiếu nữ lại vùi đầu, khẽ nói: "Những người trong mộng không cho ta ho, đưa ta đến vách núi, ầm ĩ bắt ta nhảy xuống."
Thành Quản trẻ tuổi mím môi, không nói gì an ủi nàng.
Hàn phế lao là một loại bệnh rất kỳ lạ, rõ ràng không lây cho người khác, nhưng mọi người đều tránh nó như tránh bệnh dịch.
Hắn không biết trước kia nàng sống thế nào, nhưng chắc chắn không dễ chịu.
"Nếu có thể chữa khỏi bệnh, ta muốn đến Lạc Dương xem thử."
"Tại à?"
"Nghe nói tơ liễu ở thành Lạc Dương rất đẹp, nhưng ta bị bệnh phổi, có lẽ cả đời này không thể đến đó xem được."
"Ra vậy."
Trời hửng sáng, thiếu niên cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi.
Hắn đặt thiếu nữ trên lưng xuống, sau đó đột nhiên nhếch miệng cười, lắc lư đầu.
Nàng nghiêng đầu: "Ngươi cười gì?"
"Ta vừa rồi cũng nằm mơ." Hắn trả lời rất nghiêm túc.
Thiếu nữ bán hàng rong biết hắn cõng mình cả đường, không thể nào ngủ trên đường được, nhưng nàng vẫn mỉm cười hỏi:
"Cũng là ác mộng à?"
"Không phải, là giấc mộng đẹp nhất ta từng mơ."
"Ngươi mơ thấy gì?"
Ánh mặt trời ló dạng, soi rõ đường nét dịu dàng của thiếu niên.
"Ta đã đỡ được ngươi."...
Cha và mẫu thân ta cuối cùng không gặp được lão thần tiên nào, nhưng trên đỉnh núi kia quả thực có một lão già mặc áo bào xanh, đang xắn tay áo nướng thịt.
Hai người vừa leo lên đỉnh núi nhìn rõ mặt lão già kia, chớp mắt, nhìn nhau, sau đó rơi vào im lặng kỳ quặc.
Lão già ngồi xổm dưới đất nướng thịt là Đỗ Thanh, Đỗ Thủ Phụ.
Đứng đầu văn đạo, người có học vấn nhất thiên hạ.
Những ngày đó Đỗ Thủ Phụ bị ép phải cùng Thái Tổ gia gia ăn chay, mỗi bữa chỉ được ăn đồ chay.
Đống lửa kia là do hắn lén lên núi để ăn thịt nướng.
Hai người trẻ tuổi vất vả leo núi phá hỏng chuyện này, lão già kia thẹn quá hóa giận, đánh thiếu niên một trận.
Cũng chữa khỏi bệnh phổi cho thiếu nữ.
Sau đó, Thành Quản trẻ tuổi dẫn thiếu nữ bán hàng rong đến Lạc Dương, mua một mảnh đất rộng, xây trang viên, cả ngày bận rộn với ruộng vườn.
Mỗi khi tơ liễu bay lên, thành Lạc Dương luôn có người rất vui vẻ.