Nước mưa thấm vào cổ áo, sau lưng lạnh buốt, Cố Bạch Thủy như một khúc gỗ đứng ngây ra tại chỗ, không tiến về phía trước không lùi về phía sau.
Thiếu niên áo xanh không biết sống chết nhắm nghiền mắt lại, mặc cho hai đội ngũ người giấy ở cuối con đường lắc lư lao về phía mình. ...
Cố Bạch Thủy nhắm mắt lại, chìm vào một khoảng tối đen.
"Lộp bộp... Lộp bộp..."
Từng tràng tiếng bước chân hỗn độn đồng thời từ phía trước và phía sau truyền đến, dường như có thứ gì đó đang chạy trong màn mưa bụi, nhưng hắn vẫn không mở mắt.
"Vù..."
Bên tai thổi qua một luồng khí lạnh, lại như có thứ gì đó kỳ quái chợt lóe lên bên cạnh hắn.
Như một con dã thú đang khò khè, cũng như một khuôn mặt người mơ hồ không rõ.
Cố Bạch Thủy vẫn nhắm chặt hai mắt, thân thể căng cứng, ngay cả thần thức không hề phóng ra khỏi thân thể mảy may.
Dần dần, bên tai hắn lại vang lên từng tràng tiếng nói nhỏ ồn ào cùng tiếng cười nhạo, xì xào mơ hồ không rõ.
Từng bóng "người" lướt qua bên cạnh hắn, không ngừng xuyên qua màn mưa lớn, cũng mang theo từng đợt hơi sương mỏng manh lạnh lẽo.
Cố Bạch Thủy như một người đứng giữa con phố ồn ào náo nhiệt."người" đến "người" đi, nhưng không ai để ý đến thiếu niên kỳ quái này.
Trên đường phố của thành cũ, Bách Quỷ Dạ Hành, chỉ còn lại một kẻ khác thường đang nhắm chặt hai mắt.
"Ngươi từ đâu tới?" Một giọng nói thiếu niên xa lạ tò mò vang lên bên tai phải, rõ ràng quanh quẩn trong đầu.
Môi Cố Bạch Thủy mấp máy, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Hắn không biết mình có nên trả lời hay không, không biết có phải âm thanh kia đang hỏi mình hay không.
Nhưng ngay sau đó, có người giúp hắn trả lời câu hỏi này.
Âm thanh từ tai trái truyền đến, có phần quen thuộc, cũng có phần xa xôi.
"Ta... Từ Tầm Dương tới, đi Lạc Dương tìm người thân."
"Thật à? Nghe nói Tầm Dương rất xa, ta còn chưa từng đi ra khỏi Lạc Dương, vậy ngươi thật là lợi hại."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta? Ta nói ta là công tử nhà giàu sa sút... Ngươi tin không?"
"... Ta tin."
Giọng nói của thiếu niên và thiếu nữ đan xen vào nhau, dần dần đi xa.
Không biết qua bao lâu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Cố Bạch Thủy mới từ từ mở mắt.
Nhưng trong tầm mắt không có người giấy, không có sương mù, không có đường phố.
Trong thành Lạc Dương, Bách Quỷ Dạ Hành, những con quỷ trên đường phố kia đã đưa hắn đến nơi này.
Một tòa phủ viện cũ kỹ, trên tấm biển treo trước cửa có khắc mấy chữ lớn đã sớm phai màu, là Diệp gia phủ đệ.
Trước cửa phủ viện có hai con sư tử đá, một con bên trái, một con bên phải.
Phía trước hai con sư tử đá là một khoảng đất trống.
Trên khoảng đất trống bên trái có một thiếu niên áo xanh đang đứng, trên khoảng đất trống bên phải có một thiếu niên áo đen che mặt khác.
Hai thiếu niên thật ra tối hôm qua đã gặp qua, nhưng chỉ có một người trong đó biết.
"Ngươi là?"
Lộ Tử U có phần nghi hoặc nhìn thiếu niên áo xanh đối diện vài lần, nhất thời không rõ lai lịch của đối phương.
Cố Bạch Thủy im lặng một lát, sau đó mặt không chút biểu cảm nói: "Đi ngang qua mua xì dầu."
"Mua xì dầu?"
Lộ Tử U bật cười, khẽ lắc đầu: "Trung Nguyên tiết, ban đêm Quỷ Môn mở lại ra ngoài mua xì dầu, huynh đài có phải coi ta là kẻ ngu ngốc đần độn hay không, lại qua loa như vậy?"
Cố Bạch Thủy nghiêng đầu: "Vậy ngươi cho rằng ta tới đây làm gì?"
Lộ Tử U nheo mắt, cằm hơi hếch lên: "Thật ra ta không quan tâm ngươi tới làm gì, có lẽ ngươi là đệ tử do vị lão Thánh Nhân nào đó trong thành phái tới, nhưng trong thành Lạc Dương này, chắc chắn ngươi không tranh được với ta, cho nên ta khuyên ngươi không cần lãng phí thời gian ở đây."
Tư thế vênh váo hống hách của Lộ Tử U khiến Cố Bạch Thủy ngẩn người một chút, nếu như hắn nhớ không lầm, thiếu niên che mặt này tối hôm qua đã tiến vào sâu trong từ đường của Diệp gia.
Nhưng suốt một ngày trôi qua, tại sao hắn lại bị đuổi ra ngoài?
Đều là khách qua đường, sao hắn lại có thể nói một cách đương nhiên như vậy?
Cố Bạch Thủy nhướng mày, hỏi Lộ Tử U: "Vậy tại sao ngươi không đi vào?"
Lộ Tử U rất bình tĩnh trả lời một câu: "Thời cơ chưa tới."
"Thời cơ?"
"Giờ Tý, sau khi Tết Trung Nguyên đến thì tòa phủ viện cũ kỹ này mới mở cửa."
Cố Bạch Thủy lại hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Lộ Tử U im lặng một chút, mơ hồ nhớ tới thiếu nữ áo vải thô nhìn thấy trong tòa phủ viện cũ kỹ đêm qua. Chính nàng ta đã đuổi mình ra khỏi phủ viện, bắt mình phải đợi ở ngoài cửa phủ viện suốt một ngày một đêm.
"Tất nhiên là có người nói cho ta biết, tối nay toàn thành giới nghiêm, bất kể là phàm nhân trong thành hay là những lão Thánh Nhân ẩn nấp trong bóng tối kia, đều sẽ không ra ngoài lộ diện."
Lộ Tử U lạnh lùng nói: "Tối nay trước cửa tòa phủ viện này, chỉ có hai loại người, một loại là người sống có thể đi vào trong viện, một loại khác là người chết bị Quỷ Môn Quan thu nhận, ngươi cho rằng ngươi là loại nào?"