Lúc này hắn nhìn thấy một cây cầu hình vòm xinh đẹp, phía dưới cây cầu chính là dòng sống chảy qua, nước chảy thanh tịnh nhưng theo hàn khí, hàn khí bay lên, nước sông không ngừng sinh ra hàn băng.
Kỷ Ninh đi lên cây cầu, hắn nhìn đồng cỏ xa xa đang có hai lão giả ngồi đối diện nhau, cả hai đang đánnh cờ, trước mặt còn có bàn cờ, quân cờ.
- Nơi này còn có người tu hành?
Kỷ Ninh sững sờ.
Hai lão giả ăn mặc giống nhau như đúc, tất cả đều là áo choàng màu xám, lúc này cả hai đều quay đầu nhìn sang cây cầu hình vòm kia.
- Hai vị tiền bối.
Kỷ Ninh lúc này hành lễ, khí tức hai lão giả nội liễm, Kỷ Ninh không thể dò xét, chỉ nhìn thấy hai người, Kỷ Ninh cảm giác uy hiếp vô cùng mãnh liệt, hắn hiểu nếu như động thủ thì hắn sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.
- Thậm chí có người từ ngoài đến, đi vào động phủ.
Một lão giả áo xám cười nói, hai mắt của hắn là con ngươi màu bạc.
- Rất lâu không có gặp người từ ngoài đến.
- Hừ.
Lão giả áo xám khác có con ngươi màu đỏ như máu, lúc hắn nhìn sang Kỷ Ninh, Kỷ Ninh cũng nhìn vào hắn, ánh mắt cả hai chạm nhau, Kỷ Ninh như nhìn thấy biển máu và chém giết vô tận, oán khí và sát khí trong đó làm Kỷ Ninh run rẩy, tuy tâm lực của Kỷ Ninh không kém, cách tầng thứ sáu chỉ một bước, ngược lại cũng có thể thủ được bản tâm.
- Mới Đạo Quân nhị bộ?
Lão giả mắt đỏ cười lạnh vung tay áo.
Oanh ~~~~
Tay áo như mang theo cả thiên địa và xuyên qua hư không, tốc độ nhanh tới mức Kỷ Ninh không thể ngăn cản, trực tiếp đến trước mặt Kỷ Ninh và đánh vào người hắn.
- Xảy ra chuyện gì?
Kỷ Ninh bất chấp suy nghĩ khác, lúc này hắn sử dụng ba đầu sáu tay, sáu cánh tay cầm một thanh Bắc Hồng kiếm, kiếm quang hình thành lỗ đen to lớn.
Tay áo che khuất bầu trời, trực tiếp đánh thẳng vào kiếm quang của Kỷ Ninh.
Kiếm quang lập tức phá thành mảnh nhỏ, lỗ đen sụp đổ.
Bành ~~~
Kỷ Ninh cảm giác tâm huyết của mình sôi trào rất mạnh, lực lượng này làm Kỷ Ninh chấn động, hắn kìm lòng không được bay ngược về phía sau, bay ra khỏi cây cầu và bay thêm vài trăm dặm mới ngã xuống đất, hắn cũng lăn lộn trên mặt đất thêm vài dặm mới dừng lại hẳn.
- Này, này...
Kỷ Ninh thanh tỉnh và nội tâm hoảng sợ.
- Ta có áo giáp chúa tể hộ thể vậy mà bị đánh choáng váng trong nháy mắt, may mắn thần thể của ta có thể so sánh với vĩnh hằng pháp bảo hạ phẩm, nếu không cho dù có áo giáp chúa tể cũng chết.
Kỷ Ninh cảm thấy may mắn, tuy áp giáp chúa tể suy yếu lực lượng xuống còn một phần ngàn, thế nhưng lực lượng của vị này còn mạnh hơn cấm thuật của Thanh Phong Thánh chủ quá nhiều! Kỷ Ninh suy đoán, đây là công kích của cấp độ Vĩnh Hằng Đế Quân.
Đạo Quân tứ bộ bình thường đã sớm bị diệt sát.
Kỷ Ninh có áo giáp chúa tể hộ thể, thần thể cường đại mới gánh vác được, đầu óc của hắn hiện tại còn mơ hồ.
- Ân?
Tên lão giả mắt đỏ kia cười lạnh nhưng ngay sau đó kinh ngạc.
- Không chết, làm sao có thể không chết? Một Đạo Quân nhị bộ trúng sát chiêu của ta mà không chết?
- Tiểu tử, đến trước mặt của ta, ta muốn nhìn ngươi thật kỹ.
Lão giả mắt đỏ mở miệng nói.
- Đừng tới đây.
bên cạnh lão giả mắt bạc nhưng lại ngay cả nói.
- Ngươi ngàn vạn đừng bước qua cầu đá, bên ngoài cầu đá là cấm địa của ta và lão gia hỏa này. Nếu ngươi tới gần thì hắn sẽ hạ sát thủ lần nữa.
- Đại ca.
Lão giả mắt đỏ tức giận nói:
- Ngươi đang giúp ai?
- Nhị đệ, một tiểu gia hỏa Đạo Quân nhị bộ mà thôi, giải buồn với chúng ta cũng tốt, ngươi làm gì hạ độc thủ?
Lão giả mắt bạc tức giận, nói:
- Ta và ngươi tốt xấu gì cũng là Đế Quân, liều mạng chém giết một tên Đạo Quân nhị bộ, ngươi không phát hiện ngươi nhập ma rồi sao?
- Đế Quân? Chúng ta không phải là người tu hành, còn Đế Quân? Ha ha ha...
Lão giả mắt đỏ cười như điên, trong tiếng cười mang theo điên cuồng, thống khổ và oán hận.
Lão giả mắt bạc nghe xong thân thể run lên, trong mắt mang theo bi ai, hắn thở dài và nói:
- Chúng ta vẫn còn hi vọng khôi phục tự do, hơn nữa làm cho hai người chúng ta lâm vào bước đường cùng là chủ nhân của động phủ. Cũng không liên quan gì tới tiểu gia hỏa Đạo Quân nhị bộ kia! Ngươi cần gì phải trút giận lên hắn chứ?
- Chủ nhân động phủ? Đúng, tất cả là do chủ nhân động phủ.
Lão giả mắt đỏ gầm lên:
- Ta biết rõ cừu nhân là hắn nhưng ta có thể làm gì sao? Hai chúng ta ở trước mặt hắn không có lực hoàn thủ, bắt hai ta như bắt con sâu cái kiến... Càng làm cho hai ta biến thành bộ dạng hôm nay, ta cũng muốn báo thù ah, nhưng ta không nhìn thấy hi vọng. Chủ nhân động phủ nói tương lai hắn trở về sẽ thả chúng ta tự do, nhưng bao lâu rồi? Chủ nhân động phủ rời đi đã ba ngàn vạn hỗn độn kỷ, chỉ sợ hắn sẽ không quay lại...
Kỷ Ninh bên ngoài cầu đá nghe xong cũng líu lưỡi.
Ba ngàn vạn hỗn độn kỷ?
Đó là năm tháng dài cỡ nào, một gã sinh tử Đạo Quân tuổi thọ đại nạn chỉ là mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ. Vĩnh Hằng Đế Quân chính là Vĩnh Hằng Đế Quân, ít nhất sống dài.
Hơn nữa nghe hai vị Đế Quân này nói, dường như là bị chủ nhân động phủ bắt tới, dùng thủ đoạn dễ dàng như bắt con sâu cái kiến.
- Không hổ là tồn tại sáng tạo cửu trọng hỗn độn cấm chế.
Kỷ Ninh nói thầm:
- Quả thật thần thông khó lường, có thể dễ dàng trói buộc hai Vĩnh Hằng Đế Quân, chỉ sợ được có được thực lực chúa tể, thậm chí còn cao hơn a...
- Giết giết giết, ta luân lạc tới một bước này, có tư cách gì thương cảm người khác? Đi tới động thủ này có được đại cơ duyên, ta muốn đám Đạo Quân có được đại cơ duyên kia trở thành Đạo Quân chết đi!
Lão giả mắt đỏ sát khí trùng thiên, trong mắt mang theo huyết quang nồng đậm.
- Trừ phi tiểu tử này vĩnh viễn không đạp vào cầu đá, nếu không ta sẽ chém giết hắn.
Ánh mắt lão giả mắt đỏ nhìn sang Kỷ Ninh, trong mắt sát ý không che dấu chút nào.
- Ngươi, ai, cần gì chứ.
Lão giả mắt bạc bên cạnh thấy thế thở dài.
- Hừ.
ão giả mắt đỏ lại hừ lạnh.
- Tiểu tử. Đi thôi, nhìn ngươi là Đạo Quân nhị bộ có thể ngăn cản sát chiêu của nhị đệ ta, chỉ sợ cũng là Đạo Quân yêu nghiệt.
Lão giả mắt bạc nói:
- Nhị đệ ta một lòng muốn ngăn cản ngươi, dùng yêu nghiệt như ngươi, nếu như trở thành Đạo Quân tứ bộ, có lẽ có hi vọng đánh bại nhị đệ. Trong động phủ nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, còn nguy hiểm hơn nhị đệ của ta nhiều, ta khuyên ngươi tốt nhất trở thành Vĩnh Hằng Đế Quân lại đến nơi đây.
Kỷ Ninh bên ngoài cầu đá nhìn sang.