Chương 1480

Mãng Hoang Kỷ

Ngã Cật Tây Hồng Thị 25-07-2021 12:49:58

Kỷ Ninh hỏi ngược lại: - Ha ha, chuyện mất mặt này đừng hỏi nhiều. Đan Bảo đâu? Còn đang luyện đan sao? Tô Vưu Cơ đáp: - Ừ, luyện đan đến nhập ma. Chợt dao động thời không quét qua nguyên Thiên Thương cung. Tô Vưu Cơ không phát hiện nhưng Kỷ Ninh thì lộ vẻ căng thẳng, hắn lo an nguy sống chết của Cửu Trần. Kỷ Ninh cung kính hành lễ hướng trước mặt mình: - Kính chào Chúa Tể. Thời không đằng trước bị xé ra cái khe đen như mực, một lão nhân râu bạc, đầu có sáu cái sừng cong, mặc áo trắng tinh bước ra. Lão nhân trông thấy Kỷ Ninh thì biểu tình kinh ngạc hỏi: - Bắc Minh, ngươi còn sống sao? Khoảnh khắc thấy Chúa Tể làm Kỷ Ninh nhẹ lòng, vì hắn cảm ứng được binh khí, pháp bảo của mình đã được Mang Nhai Chúa Tể cất giữ. Kỷ Ninh nói: - Lúc trước Chúa Tể xếp Bắc Minh vào dị vũ trụ, Bắc Minh từng có cơ duyên được một phần đạo phù bản mệnh của Phù Bác Đế Quân. Nhờ vào đạo phù bản mệnh này Bắc Minh mới sống được. Mang Nhai Chúa Tể nhẹ gật đầu nói: - Đạo phù bản mệnh của Phù Bác? Hèn gì ngươi có thể sống tiếp. Phù Bác tính cách cực kỳ cao ngạo, ngươi lọt vào mắt hắn thì chắc có cơ duyên rất lớn. Kỷ Ninh nói thầm trong bụng. Đó đâu phải hắn lọt vào mắt đối phương, chính hắn chưa được thấy mặt Phù Bác Đế Quân, đối phương vì nể Đan Tôn Giả nên mới tặng cho đạo phù. Mang Nhai Chúa Tể vung tay lên: - Phải rồi, đây là những báu vật của ngươi. Trong phút chốc sáu thanh Bắc Hồng kiếm, giáp y, pháp bảo động thiên, các báu vật bay hướng Kỷ Ninh. Đặc biệt sáu thanh Bắc Hồng kiếm phát ra chấn động tỏ ý siêu kích động được về với chủ nhân. Kỷ Ninh vung tay thu về báu vật, hoặc mặc trên người, cõng vỏ kiếm và sáu thanh Bắc Hồng kiếm. Lấy lại những báu vật đó Kỷ Ninh thầm thở phào, vì hắn mạo hiểm nhiều lần, cộng với nhiều cơ duyên mới được nhiều báu vật như thế, nếu bị mất thì đau lòng chết. Kỷ Ninh cảm ứng Cửu Trần Giáo Chủ ở trong động thiên, hắn mỉm cười. Kỷ Ninh lập tức dâng lên một cái hồ lô xanh biếc, bên trong đựng tất cả trái cây còn lại trong đợt Xích Ba Điện: - Tạ ơn Chúa Tể, đây là trái cây Xích Ba Điện đã thỏa thuận. Mang Nhai Chúa Tể mỉm cười lắc đầu: - Ta không thể nhận. Lúc trước ngươi nhờ ta cứu mạng, nếu ta cứu được thì sẽ nhận số trái cây này. Nhưng ta chậm một bước, Phi Tuyết Thành Chủ ở trước mặt ta không chịu nương tay. Ta không thể cứu ngươi, ngươi nhờ cậy đạo phù mới sống lại, ta có lý do nào nhận những trái cây này? Kỷ Ninh tha thiết nói: - Số trái cây này chỉ là một phần báu vật của ta. Chúa Tể đưa đến nhiều báu vật, đặc biệt là thần binh bản mệnh khiến Bắc Minh vô cùng cảm kích. Mang Nhai Chúa Tể lắc đầu nói: - Không làm được là không thể, ta khinh thường tham chút đồ của tiểu bối nhà ngươi. Kỷ Ninh bất ngờ. Người địa vị càng cao thì càng ngạo khí, làm việc luôn có điểm giới hạn, họ sẽ không tùy tiện vượt lằn ranh đó. Dĩ nhiên nếu báu vật đáng để động lòng thì bọn họ sẽ vượt rào. Ví dụ một chiếc phi chu vực giới hoàn chỉnh đủ làm các Chúa Tể điên cuồng vì nó. Kỷ Ninh chỉ là Đạo Quân, Mang Nhai Chúa Tể không vừa ý báu vật của hắn, dù biết có cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả cũng không khiến lão động lòng. Có lẽ Thiên Diệp Thanh Linh sẽ làm Mang Nhai Chúa Tể rục rịch nhưng chưa đến mức phát cuồng vì nó. Vì trước tiên phải kiếm được một con nguyên thú hỗn độn, sau đó dựa vào Thiên Diệp Thanh Linh khống chế. Nên biết dù là Chí Tôn muốn tìm một con nguyên thú hỗn độn cũng rất khó khăn, càng đừng nói tới Mang Nhai Chúa Tể sống trong Viêm Long vực giới. Tức là dù Mang Nhai Chúa Tể biết hết báu vật của Kỷ Ninh cũng sẽ không vô sỉ biển thủ, càng đừng nói lão không hay biết gì về báu vật Thiên Diệp Thanh Linh. Mắt Kỷ Ninh sáng rực nói: - Vậy thì... Bắc Minh có một chuyện muốn xin. Mang Nhai Chúa Tể nhìn hướng Kỷ Ninh: - Xin gì? Kỷ Ninh vung tay lên: - Ta muốn chút trân tài quý giá. Một đống chữ rậm rạp hiện ra bên cạnh Kỷ Ninh liệt kê một đống trân tài cần thiết cho ba tầng đầu tu luyện. Thân thể cũ đã bị hủy, bản tôn phục hồi nhưng chỉ là thần thể bình thường. Thần thông hộ thể, chín bí thuật đều biến mất. Kỷ Ninh không quan tâm mấy đến chín bí thuật, ngay từ đầu hắn đã ngại nó yếu. Nhưng thần thông hộ thể cực kỳ hữu dụng. Lúc trước Kỷ Ninh đánh nhau với Phi Tuyết Thành Chủ, Tâm kiếm thuật chưa đột phá, nhiều lần hắn bị đánh bay mà không chết vì nhờ thần thông hộ thể lợi hại. Tất muốn tu luyện đến đệ tứ trọng thần thể sánh bằng pháp bảo vĩnh hằng cực phẩm cần số lượng trân tài đủ khiến Chúa Tể đau lòng, Kỷ Ninh nghi ngờ một gốc cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả không đủ đền bù. Mang Nhai Chúa Tể cười hỏi: - Ta nhớ lần trước ngươi đã mua một lần? Kỷ Ninh bất đắc dĩ nói: - Phải tu luyện lại thần thông hộ thể, ta dùng số trái cây Xích Ba Điện còn lại đổi chắc đã đủ? Mang Nhai Chúa Tể cười nói: - Đủ rồi. Mang Nhai Chúa Tể càng thấy Kỷ Ninh thuận mắt, lão hơi muốn có số trái cây này nhưng không muốn chiếm lợi của Đạo Quân. Trân tài Kỷ Ninh cần có giá trị ngang bằng đống trái cây, nhưng nếu hắn đổi công khai thì mấy thế lực như Đạo Minh, tộc cổ tu hành giả sẵn sàng trao đổi ngay, thậm chí cho hắn hưởng lợi nhiều hơn. Vì trái cây càng hiếm thấy, quan trọng với Đế Quân hơn. Mang Nhai Chúa Tể nhận ngay hồ lô xanh biếc: - Vậy ta nhận trái cây này, ta sẽ lập tức chuẩn bị số trân tài đó, trong vòng một tháng ta sẽ sai thuộc hạ đưa đến Thiên Thương cung. Còn nữa, cố gắng giữ bí mật tin ngươi ở Thiên Thương cung, phòng ngừa bị Phi Tuyết Thành Chủ biết. Kỷ Ninh đáp ngay: - Đã rõ! Kỷ Ninh chưa đủ sức đánh lại Phi Tuyết Thành Chủ. Mang Nhai Chúa Tể dặn dò: - Nếu hắn thật sự giết tới ngươi có thể cầu cứu với ta ngay, ta sẽ xé rách thời không đến Thiên Thương cung. Lần trước không biết địa điểm chính xác nên cần phân thân phó tòng của ngươi dẫn đường, bị chậm chút. Lần này trực tiếp giáng lâm Thiên Thương cung sẽ mau hơn nhiều, nhưng ta chỉ ra tay một lần cho ngươi, lần sau nếu gặp nguy hiểm đành xem vận may của ngươi thế nào. Kỷ Ninh hiểu: - Rõ rồi. Với đại năng như Chúa Tể, Thánh Thành Chi Chủ không quá để bụng Đạo Quân, dù ngẫu nhiên có Đạo Quân rất nghịch thiên nhưng khi đại hạn đến hầu như chết. Như Mang Nhai Chúa Tể, tuy thực lực hơn xa Phi Tuyết Thành Chủ nhưng vẫn xem Phi Tuyết Thành Chủ là cùng đẳng cấp. Khi nhìn Đạo Quân thì như xem đám nhóc, mặc cho nhãi ranh vật lộn rốt cuộc chỉ là nhóc con, cho đến nay không có Đạo Quân nào đủ tư cách nói chuyện ngang hàng với cá Thánh Thành Chi Chủ, Chúa Tể.