Q15 - Chương 32: Tiễn ngươi một đoạn đường

Mãng Hoang Kỷ

Ngã Cật Tây Hồng Thị 25-07-2021 12:43:28

Nghiệp hỏa màu đỏ khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng mang lại cảm giác thánh khiết quỷ dị. Sự hiện hữu của nó chính là để đốt hết mọi tội nghiệt! "A!" Kỉ Ninh đứng giữa không trung, con mắt đỏ lên hoàn toàn, ôm chặt lấy đầu, ngã thẳng từ trên cao xuống. Giờ phút này tại tĩnh thất trong thủy phủ... Nguyên thần thứ hai 'Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen' đang khoanh chân ngồi trên U Minh ngọc sàng*, trên thân mình cũng có nghiệp hỏa màu đỏ bốc lên, hắn quỳ gối trên U Minh ngọc sàng, phát ra tiếng kêu thê lương, thống khổ, quá đau đớn, hắn ngã quỵ khỏi U Minh ngọc sàng. (*ngọc sàng: giường ngọc) "Không,không..." Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen kêu lên đau đớn... Ở bên ngoài, Kỷ Ninh từ trên cao rơi xuống, trong quá trình rơi, hắn ôm đầu, phát ra tiếng gào thét đáng sợ, điên cuồng gào thét. "Vậy mà không chết?" Thiếu Viêm thủy tổ giật mình. Giờ phút này, sáu gã Thiên Tiên bên trên chiếc phi toa cũng đều đi ra, bọn hắn đều kinh hỉ nhìn một màn trước mắt,nhưng ngay sau đó cũng giật mình: "Vậy mà không chết cháy ngay lập tức?" "Ha ha ha ~~ " Phù Phong lão ma lại lơ lửng giữa không trung ở xa xa, nghiệp hỏa vẫn thiêu đốt trên người, lão phát ra tiếng cười quỷ dị làm rung động lòng người, mặt mũi lão cũng vặn vẹo, hai con ngươi đỏ máu, đau đớn tới mức toàn thân run rẩy,nhưng lão vẫn cười điên cuồng như cũ, "Qủa thật so với tam tai cửu kiếp trăm vạn năm còn hăng hơn a! Ha ha ha, ha..." Phù Phong lão ma cũng nhận phải sự thống khổ do nghiệp hỏa gây ra. "Đạo tâm của Phù phong mạnh không thua gì ta " Si Tâm Thiên Tiên không nhịn được thốt lên, "Ngay cả Phù Phong cũng thống khổ như vậy,mà Kỷ Ninh này tu luyện chưa đến trăm năm lại không bị nghiệp hỏa đốt chết, quả thật không thể tưởng tượng được." "Ừ, tu luyện chưa đầy trăm năm, sao đạo tâm hắn lại mạnh như vậy." "Nghiệp hỏa hàng lâm, sẽ giáng xuống sự trừng phạt càng lúc càng mạnh. Lúc này mới chỉ là bắt đầu." Thiếu Viêm Thủy Tổ trầm giọng bảo."Ta không tin Kỷ Ninh có thể vượt qua." Nghiệp hỏa... Chính là tội nghiệt thánh hỏa, tượng trưng cho cực hạn của tội nghiệt. Thánh hỏa là lửa hư vô,đốt cháy thần hồn, chính là đốt cháy tâm. Đối với thân thể nó lại không gây ra tổn thương, dù sao trời cao cũng dành ra một đường sinh cơ, nếu như nghiệp hỏa có thể cháy thân thể, vậy thì Thần Ma chiếm tiện nghi quá nhiều,trong khi Luyện Khí Lưu lại quá thua thiệt. Mặc dù không làm thương tổn thân thể, nhưng cháy thần hồn, cũng càng thêm đáng sợ! Mặc dù Kỷ Ninh tu luyện Bát Cửu Huyền Công cũng không có chút ưu thế nào... Đối mặt nghiệp hỏa, tất cả tu tiên giả đều được đối xử công bằng. Giờ phút này,chính là khảo nghiệm đạo tâm, chịu sự thiêu đốt của nghiệp hỏa, để xem đạo tâm còn tồn tại được hay không? Một khi mất đi đạo tâm, thần hồn cũng không thể giữ, sẽ hóa thành tro bụi ngay lập tức, hồn phi phách tán. May mắn là trước đấy Kỷ Ninh vừa sáng chế ra thức thứ mười của Tam Xích Kiếm, bên trong tồn tại đạo tâm mạnh mẽ: "Dù đối mặt với muôn vạn người, ta vẫn xông lên". Chính vì tồn tại một phần đạo tâm quyết liệt này mà Kỷ Ninh có thể chống đỡ được bước trừng phạt đầu tiên của nghiệp hỏa. "Vậy mà... còn chưa chết... còn chưa chết... Yêu nghiệt quá!" Phù Phong lão ma thân thể run rẩy đau đớn,nhìn về phía Kỷ Ninh rơi xuống. Đạo tâm Phù Phong lão ma phi thường cường đại. Lão đã sống trăm vạn năm, Tam Tai Cửu Kiếp chính là ba trăm năm một tai, chín trăm năm một kiếp, một kẻ tồn tại trong trăm vạn năm không biết đã vượt qua biết bao nhiêu Tam Tai Cửu Kiếp, dưới áp lực như vậy, đạo tâm lão lột xác, cực kỳ cường đại. Cho dù Tam Tai Cửu Kiếp trăm vạn năm lão cũng vượt qua nhẹ nhàng, hiển nhiên đạo tâm lão còn mạnh hơn so với Bắc Hành tiên nhân. Chỉ sợ là so sánh với Thiên Tiên, lão cũng coi như nằm trong số đứng đầu. Nghiệp hỏa phủ xuống đợt trừng phạt đầu tiên, vô cùng thống khổ, vậy mà lão còn bảo trì một phần lý trí, thậm chí còn có thể há mồm nói chuyện, mặc dù khó khăn nhưng hiển nhiên mạnh hơn Kỷ Ninh nhiều... "Cái gì." Bên trong trận pháp vạn dặm, nước mắt Bạch Thủy Trạch, Tiểu Thanh, Mộc Tử Sóc mơ hồ rơi xuống. Bọn họ thấy được một màu đỏ huyết hồng bao trùm bầu trời bao la, cũng nhìn thấy trên người Kỷ Ninh xuất hiện nghiệp hỏa huyết hồng! Nhìn thấy nghiệp hỏa, trong tích tắc bọn họ hoàn toàn đoán được.Thấy Kỷ Ninh kêu rên thống khổ ,rơi từ trên cao xuống, trong lòng mỗi người bọn họ đều sinh ra cảm giác tuyệt vọng. "Nghiệp hỏa, sao chủ nhân lại bị nghiệp hỏa thiêu đốt?" Tiểu thanh hoảng sợ vạn phần. "Làm sao mà, sư huynh, Kỷ Ninh sư huynh..." Mộc Tử Sóc cũng lo lắng run rẩy,"Cũng đều tại ta...Sư huynh... Không, không nên..." Duy mỗi Bạch Thủy Trạch nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh từ trên cao rơi xuống, Kỷ Ninh vậy mà bị nghiệp hỏa đốt cháy, lập tức hai hàng nước mắt của Bạch Thủy Trạch chảy xuống: "Ninh nhi, Ninh nhi..." Tuyệt vọng! Đều là người tu tiên, ai cũng biết sự đáng sợ của nghiệp hỏa, cũng biết rằng khi nghiệp hỏa phủ xuống, người bên cạnh căn bản không có biện pháp giúp đỡ. Muốn sống sót trong nghiệp hỏa, thật sự quá khó khăn,chỉ có tồn tại chân chính cường đại, đạo tâm vô cùng to lớn, mới có thể từ sống sót ở trong đó. Nhưng Kỷ Ninh mới tu luyện chưa đầy trăm năm thôi! Tuy nói hắn được công nhận có đạo tâm kiên định, kiếm tâm cường đại đúng thật là một kiếm tiên tuyệt thế, nhưng dù sao thời gian tu luyện của hắn quá ngắn. Sự trừng phạt của Nghiệp hỏa, đợt sau nối đợt trước, càng lúc càng đáng sợ. "Ninh nhi, nhất định phải chống được, phải chống được." Bạch Thủy Trạch nhìn Kỷ Ninh, "Ta đáp ứng đại ca, muốn chiếu cố ngươi, muốn vẫn trông chừng ngươi thật tốt."... Trên phi toa, Thiếu Viêm Thủy Tổ và sáu gã Thiên Tiên nhìn xuống hướng Kỷ Ninh rơi xuống. "Vậy mà nghiệp hỏa phủ xuống cũng không chết." Huyền Cơ Thiên Tiên liền nói, "Lão tổ, nghiệp hỏa phủ xuống đợt nọ tiếp đợt kia, thế nhưng để phòng ngừa kì tích phát sinh, tiểu tử này còn sống. Trước hết hay là chúng ta trấn áp hắn lại, hiện tại hắn không có lực phản kháng, đúng là một cơ hội tốt nhất để trấn áp." "Đúng." Si Tâm Thiên Tiên gật đầu, "Tuy ta cho rằng Kỷ Ninh không qua được cửa này,nhưng vạn nhất có kì tích xuất hiện, cứ trấn áp hắn cho tốt trước đã." "Trấn áp." "Đáng tiếc Kim Chung đã chết, thần chung cũng bị Kỷ Ninh đoạt mất." "Tát nhiên ta có bảo vật trấn áp, mặc dù không bằng Thần chung nhưng cũng là pháp bảo Thuần Dương trung phẩm, một khi trấn áp, hắn cũng không thể chạy được." Trong tay Thiếu Viêm thủy tổ bỗng xuất hiện một đôi chũm chọe bằng đồng, trực tiếp ném ra, đôi chũm chọe bằng đồng đón gió lớn thành trăm trượng. Đôi chũm chọe bằng đồng trực tiếp tách ra, một cái từ bên trên Kỷ Ninh áp xuống,một cái từ phía dưới Kỷ Ninh hướng lên. Chỉ cần đôi chũm chọe này hợp lại... Kỷ Ninh sẽ không thể trốn ra được. Tròng mắt Kỷ Ninh đỏ bừng, mặt mũi vặn vẹo, không nhịn được phát ra tiếng kêu rên. Thế nhưng đạo tâm hắn không bị tán ! Hắn vẫn tồn tại một tia lý trí như trước, đủ để thấy hết thảy chung quanh, chẳng qua chỉ là mắt thường nhìn cảnh vật trở nên vặn vẹo. Đây chính là do con mắt sung huyết quá độ, nếu như tiếp tục sung huyết, thậm chí có thể trực tiếp mù mắt, trong lúc đôi chũm chọe ập đến, hai tay Kỷ Ninh chém ra, bành, bành ! Lập tức đã đánh bay đôi chũm chọe. "Lại vẫn có thể chú ý tới việc bên ngoài sao?" Thiếu Viêm Thủy Tổ giật mình nói. "Mặc dù có thể chú ý ngoại giới, lý trí chỉ sợ cũng rất thấp." Si Tâm Thiên Tiên nói, "Hiện tại hắn như một con dã thú, chỉ biết đem hết thảy uy hiếp đánh bay, thậm chí cũng không biết chạy trốn. Mặc dù có thể thi triển độn thuật chạy trốn, nhưng hắn lại không làm như vậy,chứng tỏ lý trí đã rất thấp rồi." "Chúng ta cùng xuất thủ, thử xem có thể vây khốn hắn hay không." "Thử xem xem." Sáu gã Thiên Tiên đều xuất thủ. Có xiềng xích màu đen bay lên không,có phất trần vạn trượng quấn vòng qua,có rất nhiều dây leo quấn quanh. "Thình thịch. Thình thịch, thình thịch..." Trước mắt Kỷ Ninh từng đợt vặn vẹo, nhưng cũng nhìn thấy rất nhiều vật bao phủ tới, hai tay hắn huy động Trích Tinh Thủ, một ít pháp bảo cũng bị đánh bay, dây leo cũng trực tiếp bị xé đứt. Căn bản không thể tới gần Kỷ Ninh.Dù sao các Thiên Tiên này đều trọng thương,khu sử pháp bảo có thể đỡ nổi hai tay của Kỷ Ninh? Mặc dù sáu gã Thiên Tiên liên thủ hợp trận, nhưng bị trọng thương như bọn họ, căn bản không thể ngăn được Trích Tinh Thủ của Kỷ Ninh. "Ah. Qủa là như dã thú,hết thảy đồ vật đến gần đều bị đánh bay." Thiếu Viêm thủy tổ nhẹ nhàng gật đầu, "Ta đã nghĩ ra một phương pháp đưa hắn vào tử lộ." "A?" Mọi người nhìn về phía Thiếu Viêm thủy tổ. "Chẳng lẽ là Trấn giới tháp?" Si Tâm Thiên Tiên đột nhiên nói. "Si Tâm thật hiểu lòng ta." Thiếu Viêm Thủy Tổ nhẹ gật đầu. "May mắn lần này ta xuất quan, đám Huyền Cơ đều tới đây. Không có ai thủ tháp, nên ta mang Trấn giới tháp đến." Xôn xao. Trên lòng bàn tay Thiếu Viêm thủy tổ xuất hiện một ngọn tháp nhỏ,c hính là tòa tháp cổ trước kia bọn Huyền Cơ Thiên Tiên trấn giữ... Đây mới là bảo vật được Thiếu Viêm thị coi trọng nhất. Đối với Thiếu Viêm tộc, trọng yếu nhất là Thiếu Viêm Thủy Tổ "Độc Sửu tiên nhân" có được đông đảo phân thân, tiếp theo mới là Trấn Giới tháp. Trấn Giới tháp, là do năm đó thế giới Bàn Cổ thượng cổ vỡ nát, phần lớn phân thân của "Độc Sửu tiên nhân" phân tán khắp nơi, trong đó có một phân thân, nhờ cơ duyên xảo hợp phát hiện một tòa tháp đang bay,liền thu hồi, lập tức thoát đi. Đây chính là Tiên Thiên Linh Bảo, là thu hoạch lớn nhất của Độc Sửu tiên nhân qua vô tận năm tháng. "Hô." Từ lòng bàn tay Thiếu Viêm thủy tổ, tòa tháp nhỏ lập tức bay ra, hóa thành tòa tháp cao vạn trượng, lơ lửng, bao phủ xuống phương hướng Kỷ Ninh. Cứ như vậy ở bên trên, cách Kỷ Ninh khoảng ngàn trượng, lúc trước bọn Thiếu Viêm thủy tổ công kích đã phát hiện, ngàn trượng là một giới hạn, nếu một khi đột phát giới hạn tiếp tục công kích Kỷ Ninh, sẽ bị hắn đánh bay hết thảy vật tới gần. "Kỷ Ninh, ta tiễn ngươi một đoạn đường." Thiếu Viêm Thủy Tổ nhẹ giọng nói. "Xôn xao ~~~" mặt ngoài tòa tháp bỗng nhiên sáng lên, đặc biệt bệ tháp xuất hiện một vòng xoáy hắc ám, vòng xoáy điên cuồng hướng xuống dưới, rất nhanh bao phủ phạm vi trăm dặm,tất nhiên cũng gồm Kỷ Ninh trong đó. Toàn bộ đều ở trong đó. Nếu là lúc bình thường,Kỷ Ninh ngay lập tức sẽ phát hiện điều không đúng mà thoát ra khu vực này, nhưng giờ khắc này, Kỷ Ninh đang ôm đầu thống khổ, nghiệp hỏa điên cuồng thiêu đốt, ngày càng mạnh, thậm trí còn bắt đầu bước sang đợt trừng phạt thứ hai. Một tia lý trí của hắn chỉ đủ ngăn cản hết thảy pháp bảo, pháp thuật đến gần, nào chú ý được chuyện gì không đúng. "Ông ~~~ " Toà tháp càng thêm chói mắt. Xoạt! Đỉnh tháp chợt sáng ngời, xoát! Một đạo ánh sáng phóng lên cao, phảng phất xuyên qua tầng tầng không gian, dần dần tiêu tán .Mà dòng xoáy hắc ám vốn bao phủ phạm vi trăm dặm cũng hoàn toàn trống rỗng, Kỷ Ninh đã hoàn toàn biến mất, biến mất khỏi thế giới Đại Hạ, thậm chí là cả Tam Giới, ra bên ngoài Tam Giới...