Chương 761

Mãng Hoang Kỷ

Ngã Cật Tây Hồng Thị 25-07-2021 12:46:20

- Phong Cơ, ngươi phải xem cẩn thận. - Ân. Phong Cơ Đạo Tổ gật đầu. Bọn hắn đằng vân giá vũ phi hành, mà chung quanh là từng tòa Đại Sơn liên miên. - Vì sao ta cảm thấy núi bên kia, trước đó vừa mới trải qua. Kỷ Ninh bỗng nhiên chỉ vào phía trước. - Ồ? Khoa Phụ trừng mắt nhìn kỹ, lập tức gật đầu. - Đúng, vừa mới trải qua. - Không tốt. Phong Cơ Đạo Tổ cẩn thận cảm ứng, sắc mặt lập tức đại biến. - Đây là trận pháp, dùng dãy núi làm căn cơ, bố trí đại trận, trận pháp này phạm vi cực kỳ quảng đại, hơn nữa lặng yên không một tiếng động, ngay cả ta trước đó cũng không phát hiện chút nào. - Chúng ta lâm vào trong trận pháp? Hình Thiên cả kinh. - Chúng ta đã ở trong trận. Phong Cơ Đạo Tổ gật đầu. - Làm sao bây giờ? Khoa Phụ liền hỏi. - Có hai biện pháp. Phong Cơ Đạo Tổ nói. - Một, dùng lực phá pháp, trực tiếp hủy diệt hết thảy ngọn núi, hủy diệt phiến thiên địa này, dĩ nhiên là sạch sẽ nhất. Thế nhưng đây là Hoàn Mộc chi chủ bố trí trận pháp, Hoàn Mộc chi chủ lợi dụng núi đá gỗ mộc cực kỳ lợi hại... Hắn bố trí trận pháp, hơn nữa phạm vi lớn như thế, chúng ta muốn dùng lực phá pháp, chỉ sợ làm không được. Hai, chỉ có ở trên trận pháp phá giải, chúng ta cũng làm không được, Nhân Hoàng Phục Hy có khả năng làm được. Hắn vừa dứt lời. - Đông. Phảng phất như thanh âm tim đập, từ sâu trong lòng đất truyền đến. - Đông. - Đông. - Đông. Từng tiếng tim đập trầm thấp, vang lên ở trong thiên địa, chung quanh vốn là dãy núi vậy mà lập tức biến hóa, biến thành vô số ác thủy, Giang Hà cuồn cuộn, vô cùng vô tận. Đám người Kỷ Ninh đang đằng vân giá vũ, vậy mà bị vô số ác thủy vờn quanh. - Cái này, đây là Địa Minh Sơn. Sắc mặt của Phong Cơ Đạo Tổ lập tức tái nhợt. - Đã chậm, đã chậm, đã chậm. - Chúng ta vậy mà bất tri bất giác bị dụ vào Địa Minh Sơn. Lục Ngô cũng biến sắc. Mấy vị khác mỗi người đều rùng mình. - Trận pháp thật cao minh. Kỷ Ninh thì nói khẽ. - Trước đó chúng ta không có phát giác chút nào, chờ chúng ta phát giác, đã bị đẩy vào Địa Minh Sơn. - Phật Tổ Như Lai đã biết, đang chạy đến. Khổng Tú nói. - Chư vị cẩn thận, quyết không thể tách ra. Khoa Phụ gầm nhẹ nói. - Đây là nguy hiểm lớn nhất từ khi chúng ta tiến vào Thượng Cổ phế tích đến nay, cho dù Phật Tổ đến, chỉ sợ cũng cần có thời gian phá vỡ Địa Minh Sơn! Chúng ta cần chống đỡ, chống được đến lúc Phật Tổ cứu chúng ta ra, nhịn không được... Chúng ta sẽ chết ở chỗ này. - Ân. Đám người Kỷ Ninh đều gật đầu. Mỗi người ở đây nghiêm túc, thời khắc sinh tử, ai cũng không dám chủ quan. - Thanh âm Địa Minh đang vang lên. Khổng Tú nói. - Thời điểm Địa Minh âm lớn nhất, chính là nguy cơ thời điểm giáng lâm. - Đông! Tựa như thanh âm tim đập, càng thêm vang dội, phảng phất như nước sông vô tận chung quanh đều rung động. Trên bầu trời. Đám người Phật Tổ Như Lai đang hóa thành một đạo kim quang cự đại, nhanh chóng bay về phía Địa Minh Sơn. - Khổng Tú, còn chịu đựng được không? Như Lai truyền âm nói. Phật quốc trong lòng bàn tay của Như Lai, có vô số sinh linh sinh hoạt, một phân thân của Khổng Tú cũng ở trong đó. - Hiện tại Địa Minh âm đang không ngừng vang lên, càng lúc càng lớn, thời điểm thanh âm lớn nhất là thời điểm công kích đến. Hiện tại mấy người chúng ta đều cẩn thận từng li từng tí đề phòng, còn chưa lọt vào công kích. Khổng Tú ở trong Phật quốc trả lời. - Phải cẩn thận. Như Lai nói xong, liền nói với ba vị Phật Tổ ở bên cạnh: - Các ngươi tạm thời tiến vào Phật quốc, ta phải dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến. - Vâng, Phật Tổ. Ba vị khác đều đáp. Như Lai, địa vị ở trong Phật môn là tuyệt đối đứng đầu. Chỉ thấy Như Lai vung tay lên, ba vị Phật Tổ ở bên cạnh liền bị thu hồi, sau đó tốc độ của kim quang nhanh hơn, nhanh chóng lao về phía Địa Minh Sơn. ****** Ở chỗ sâu trong Thượng Cổ phế tích, trong thành lũy. - Chủ nhân, thành công rồi, đội ngũ của Khoa Phụ đã bị dẫn vào Địa Minh Sơn. Phía dưới lão giả gầy gò vui vẻ nói. - Ân. Thứ Tu Đại Ma Thần ngồi ở trên vương tọa, nhẹ giọng cười nói. - Không động thủ thì thôi, động thủ, sẽ làm lớn nhất! Trước đó để cho trận doanh Nữ Oa dễ dàng lâu như vậy, lần này phải hung hăng cho bọn hắn một kích. - Thiên Sơn thế giới, là Vô Gian Môn chúng ta hao phí vô số tinh lực bố trí, toàn bộ Thiên Sơn thế giới chính là bẫy rập. Trận doanh Nữ Oa biết rõ có thể là bẫy rập, cũng phải đi vào trong xông. Phía dưới lão giả râu đỏ cười nói. - Bọn hắn căn bản tìm không thấy chúng ta, bọn hắn có thể làm đúng là phá hủy toàn bộ Thượng Cổ phế tích... Phải giết vào từng thế giới, ở Thiên Sơn thế giới, nói không chừng cũng có thể diệt mất hai ba chi đội ngũ. - Một chi Khoa Phụ này, nhất định sẽ bị tiêu diệt. Thứ Tu Đại Ma Thần nhẹ nhàng gật đầu, ba chi khác liền xem thủ đoạn của bọn hắn. - Kỷ Ninh. Ô Tiêu Thiên Tiên nhìn xem tràng cảnh hiện ra giữa không trung, đó là tràng cảnh chung quanh Địa Minh Sơn, trước đó đám người Khoa Phụ đã tiến nhập, Ô Tiêu Thiên Tiên cười lạnh. - Tiến vào Địa Minh Sơn, lần này ta ngược lại muốn nhìn ngươi có thể còn sống sót hay không. - Chủ nhân, Phật môn Như Lai đang nhanh chóng chạy tới Địa Minh Sơn. Kim Giáp nhân trầm giọng nói. - Hừ, chung quanh Địa Minh Sơn là trận pháp do Hoàn Mộc bố trí, hiện tại trận pháp đã có biến hóa. Như Lai xông vào trong trận, rất ít có khả năng tìm được Địa Minh Sơn, trừ khi hắn phá trận, dùng thực lực của hắn có thể phá trận, nhưng thời gian rất lâu. Thời gian lâu như vậy... mộ của đám người Khoa Phụ sớm đã xanh cỏ rồi. Thứ Tu Đại Ma Thần mỉm cười, vươn đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm láp môi dưới. Hắn đường đường là Đại Ma Thần, đã nghẹn quá lâu. Đại Ma Thần này, vốn là dùng vô số máu tươi huyết nhục đúc thành uy danh a!... Trong Địa Minh Sơn. - Đông. Lòng đất truyền đến tiếng tim đập cực lớn, phảng phất như nện ở trên trái tim đám người Kỷ Ninh, mỗi người lơ lửng trên cao, cẩn thận nhìn xem bốn phía. - Kỷ Ninh, sáu chúng ta có thể bố trí trận pháp, cùng nhau ngăn cản nguy hiểm đột kích. Mà ngươi lại không có trận pháp bảo hộ... Ngươi vẫn là trước tiến vào Động Thiên pháp bảo a. Chờ vượt qua Địa Minh Sơn này, ngươi lại trở ra. Đám người Khoa Phụ đã hình thành trận pháp cực lớn, thần lực bắt đầu khởi động, hình thành từng vòng kim quang bao phủ ở chung quanh. - Không cần. Kỷ Ninh lắc đầu.