Chương 870

Mãng Hoang Kỷ

Ngã Cật Tây Hồng Thị 25-07-2021 12:46:32

- Nghe Tố Phong Đạo Quân nói nơi này là quê hương của y, nơi y rời đi lâu thật lâu về trước. Phiêu bạt ở bên ngoài, đến lúc chết chỉ muốn chết ở quê nhà. Nhưng thế giới hỗn độn quê hương của Tố Phong Đạo Quân đã sớm biến mất, từ vị trí quê hương ban đầu y sáng tạo Tố Phong thế giới hỗn độn, sau đó tạo dựng di tích động phủ, nghe nói để lại đạo cả đời y ngộ ra cho đời sau, xong Tố Phong Đạo Quân đã chết. Đứa bé áo đen chỉ lão nhân ngồi khoanh chân bên cạnh: - Ngươi nhìn xem, đám phó tòng xui xẻo cũng chôn cùng. Kỷ Ninh líu lưỡi: - Hơn năm trăm Thế Giới cảnh chôn cùng? Đứa bé áo đen gật đầu nói: - Ừm! Đạo Quân là vậy đấy. Tố Phong Đạo Quân thế là đã bình tĩnh, số ít Đạo Quân điên cuồng khi chết sẽ làm nguyên cương vực chôn cùng, hoặc điên cuồng giết chóc, chết trong khi tàn sát. Kỷ Ninh nghe mà líu lưỡi. Nguyên cực vực chôn cùng? Còn tiếp tục giết chóc? Kẻ điên. Lực lượng càng mạnh thì khi điên cuồng càng đáng sợ, xem ra tính cách của Tố Phong Đạo Quân đã tốt lắm rồi. Kỷ Ninh kinh thán: - Tức là trong di tích này có hơn năm trăm Chân Tiên đã chết? Đứa bé áo đen đáp: - Một vị Sinh Tử Đạo Quân, hơn năm trăm Thế Giới cảnh, thật nhiều Tổ Thần Tổ Tiên chôn cùng. Năm dài tháng rộng tu hành giả chết trong di tích để lại báu vật cũng nhiều, nên đây đúng là kho báu lớn, phải xem ngươi có bản lĩnh lấy đi không. Đứa bé áo đen cảm khái: - Ngươi thế này là may mắn rồi, có thể tìm đến đây. Vì gió vô hình biến đổi vô thường, bố cục trong động phủ của Tố Phong Đạo Quân luôn biến đổi. Ngươi tìm được chỗ này ít nhất có hy vọng ra ngoài. Kỷ Ninh mừng rỡ lặp lại: - Có hy vọng ra ngoài? Đứa bé áo đen nói: - Ừ, trong đình viện có một cái đình, ngươi vào trong đình nó sẽ dời ngươi ra ngoại vực, bên ngoài an toàn hơn nhiều. Được rồi, đi mau, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn rời đi. Lần này ngươi có thể tìm đến trạch viện nhưng lần sau không may mắn như thế. Đứa bé áo đen nói xong vèo một tiếng chui vào tháp nhỏ chín tầng. Kỷ Ninh nhìn lão nhân mặc đạo bào màu vàng ngồi xếp bằng, lắc đầu thở dài. Lão già là cảnh giới Thần Thế Giới viên mãn, có lẽ không thua gì Bắc Hưu Thần Thế Giới hay mạnh hơn nữa, nhưng vận mệnh cuối cùng là chôn cùng. Tố Phong Đạo Quân đã trục xuất đệ tử, một số người đi theo mình, còn một số người đi theo, phó tòng thì chôn cùng. Có vẻ Tố Phong Đạo Quân không quá yêu thích đám người bị bắt chôn cùng, như các đệ tử bị đuổi đi chứ không chôn theo. - Báu vật ngay trước mắt mà không lấy được, đi vậy. Kỷ Ninh biết cơ duyên vốn huyền diệu, không thể cưỡng cầu. Nếu hắn thật sự may mắn, phát hiện xác Thần Thế Giới sẽ không có trận pháp cấm chế, nhẹ nhàng mang đi báu vật. Kỷ Ninh đã khá may, tuy không lấy được báu vật nhưng ít ra biết cách an toàn ra ngoài. Kỷ Ninh rời khỏi phòng ở, ngoái đầu nhìn lão nhân mặc đạo bào màu vàng ngồi xếp bằng trong phòng, sau đó đi dạo trong trạch viện. Trong trạch viện có ba cái đình, hắn không vội vàng đi vào mà xem xét căn phòng khác. Kỷ Ninh thầm nghĩ: - Không chừng có báu vật gì để lại thì sao? Kỷ Ninh đứng trong một căn phòng, phát hiện một món đồ: - A? Đây là một thư phòng, một cây bút lông ném trên bàn, tờ giấy màu vàng trải trên bàn, mấy tờ rơi rụng dưới đất. [Hận, hận hận] [Hận lúc trước đi theo lão tặc.] [Hận lão tặc bất công kết thúc việc.] [Ngươi nên thân chết đạo tiêu!] Tờ giấy tràn ngập chữ chất chứa nỗi hận. Mới đầu đám phó tòng không hiểu, về sau Tố Phong Đạo Quân hạ cấm chế chân linh bọn họ mới biết sẽ hồn phi phách tán. Đám phó tòng, nô dịch không còn e sợ nữa, bọn họ viết ra giấy trút hết nỗi hận. Tiếc rằng khi đó Tố Phong Đạo Quân đã yên tĩnh chờ chết, không quan tâm đám kiến mắng chửi. Khoảnh khắc Tố Phong Đạo Quân chết, cấm chế chân linh trong đám nô lệ, phó tòng bị xúc phát, tất cả chết vì mất chân linh. Kỷ Ninh kinh ngạc nói: - Xem ra Thần Thế Giới đã chết bình thường thích viết chữ, cây bút là một Đạo Chi Thần Binh. Lần đầu Kỷ Ninh được thấy Đạo Chi Thần Binh hình dạng bút lông, hắn vội cầm lên, dễ dàng luyện hóa. Cây bút lông này đầu bút có thể biến ra vô số tơ trắng trói kẻ địch, hoặc ngưng tụ thành cái chùy, vừa cương vừa nhu được, đúng là thần binh lợi hại. Thần Thế Giới đã chết thì thói quen dùng nó viết chữ. - Xem chỗ khác thử, không chừng còn bảo bối gì. Kỷ Ninh dò xét các căn phòng khác nhưng không tìm thấy báu vật gì nữa, tâm tình của hắn vẫn rất tốt. Vì thăm dò vô tình được cây bút lông, một món Đạo Chi Thần Binh đủ làm đám Tổ Thần Tổ Tiên bọn họ liều mạng. Kỷ Ninh không do dự nữa, lập tức đi hướng cái đình: - Đi! Ba cái đình, Kỷ Ninh dùng pháp lực điều khiển hoa cỏ thử nghiệm. Thử đến cái đình thứ hai, một gốc hoa cỏ vừa vào trong đình vèo một tiếng đã bị dời đi. - Là nó rồi, đúng là dời đi nhưng không biết là đến chỗ an toàn hay tuyệt địa. Kỷ Ninh cảm ứng được dao động không gian na di: - Nhưng ít ra có hy vọng ra ngoài, đi! Kỷ Ninh cất bước vào trong đình. Kỷ Ninh vừa vào đình vèo một tiếng đã biến mất. Kỷ Ninh xuất hiện giữa không trung. Kỷ Ninh nhìn xuống, lộ vẻ mặt vui mừng: - Đây là... khu vực nguy hiểm? Lúc trước Kỷ Ninh lang thang trong khu vực nguy hiểm hơn một năm, sau đó đánh nhau với Ngục Kiếm Thần mới bị cuốn vào Tố Phong Bách Lưu, giờ trở lại khu vực nguy hiểm. Kỷ Ninh biết so với bên trong khắp nơi là hiểm cảnh thì đầm lầy hay khu vực nguy hiểm này đều rất an toàn, Tổ Thần Tổ Tiên có thể thoải mái lang bạt. Lòng Kỷ Ninh tràn đầy vui sướng: - Mang nhiều báu vật như thế ít ra sống sót trở lại, nếu chết ở bên trong thì lấy bảo bối uổng công. Kỷ Ninh chợt nhìn phía xa: - Hửm? Thị lực của Kỷ Ninh rất lợi hại, đặc biệt luôn giữ lực lượng sương khói hoa xanh bám vào người cho hắn mắt thường có thể quan sát khu vực xa hơn. Kỷ Ninh thấy sơn mạch xa xôi liên miên có một chiếc thuyền đang bay từ từ. Thuyền thu nhỏ chỉ hơn mười trượng bay sát sơn mạch. Kỷ Ninh thấy thuyền lớn liền nhận ra ngay: - Thiên Nam Tổ Thần? Kỷ Ninh lẩm bẩm: - Ngươi và ta đúng là có duyên. Vèo! Kỷ Ninh điều khiển chư thiên tinh kim châu vòng quanh mình sau đó nhanh chóng đến gần chiếc thuyền. Nhân quả thật là huyền diệu. Kỷ Ninh thăm dò đến gần thuyền lớn, thầm cảm khái. Lúc Kỷ Ninh mới vào di tích cổ, Thiên Nam Tổ Thần đã ỷ thế hiếp người muốn giết hắn cướp bảo bối. Kỷ Ninh không có gì để nói, vì đã bước vào thế giới tu hành giả thì phải tuân theo một số quy tắc ngầm. Chém giết trong di tích cổ rất thường thấy, nếu thật sự bị giết Kỷ Ninh chỉ có thể oán tài nghệ không bằng người.