"Đừng lo, bà nội ngươi nhìn kìa."
Ngụy Kim Hoa và Trịnh Hải Thuận mang bó củi vào trước. Phía sau, đầu thuyền còn chất đầy củi do hai đứa nhỏ nhặt được. Vừa thấy Hải Châu, bọn chúng lập tức chạy vội vào sân, tranh nhau ôm củi vào nhà.
Ngụy Kim Hoa bật cười, trách yêu:
"Hồi nãy trở về thấy ngươi còn ngủ say, ta mở cửa mà ngươi cũng không hay biết. Làm ta sợ hết hồn, cứ tưởng ngươi lại sốt cao mê man nữa rồi."
Bà nhìn Hải Châu đầy lo lắng:
"Thấy trong người có gì khó chịu không?"
Được người quan tâm lo lắng, cảm giác này thật ấm áp. Hải Châu thấy lòng mình dịu lại. Thật may mắn khi có những người tốt quanh mình. Ba tỷ đệ các nàng vốn luôn làm phiền người ta, gần như trở thành gánh nặng của Trịnh gia, vậy mà họ chưa bao giờ tỏ ra ghét bỏ.
"Không sao đâu, vết thương trên chân ta đã đóng vảy rồi, sẽ không còn sốt nữa. Ngụy thẩm cứ yên tâm." Hải Châu lớn tiếng nói, cố gắng thể hiện tinh thần lạc quan để bà an lòng."Chẳng qua lúc trước bệnh nặng, cơ thể hơi suy yếu. Giờ chỉ cần ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi nhiều, không bao lâu sẽ khỏe lại thôi."
Ngụy Kim Hoa bỗng hiểu ra. Mấy ngày nay bà chỉ lo mừng vì con bé thoát khỏi nguy hiểm mà không để ý nó đã gầy đi bao nhiêu. Nghĩ vậy, lúc lên thuyền, bà liền dặn chồng nếu ghé bến tàu thì mua thêm vài con gà mái mang về.
-
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chớp mắt đã sang tháng tám. Kỳ cấm biển sắp kết thúc.
Trong thôn, phụ nữ ai nấy đều đem lưới ra vá lại. Cánh đàn ông thì kéo thuyền lên bờ, cạo sạch hà bám, quét lại sơn, gia cố ván thuyền. Hải Châu dù chân còn chưa lành hẳn nhưng vẫn chống gậy lê la khắp nơi giúp một tay. Vá lưới, phơi cá muối, rửa rong biển, việc gì làm được nàng đều không nề hà. Thậm chí, khi người ta sửa thuyền, nàng cũng đứng bên chống gậy quan sát, rồi về nhà tự mình mày mò sửa sang lại con thuyền cũ kỹ của cha.
Một hôm, thừa dịp Đông Châu và Phong Bình không có nhà, Ngụy Kim Hoa đến tìm nàng. Vừa vào cửa, bà đã hỏi ngay:
"Hải Châu, Trịnh thúc ngươi bảo mai có một thương thuyền đi Vĩnh Ninh. Ta nhờ người gửi tin cho nương ngươi, nhưng cũng không chắc có tìm được hay không. Ngươi có muốn nhắn gì cho nương không?"
Ngụy Kim Hoa vừa hỏi vừa quan sát nét mặt nàng.
Hải Châu sững người, tay cầm dao đánh vảy cá cũng bất giác dừng lại. Nàng ngây ra, chẳng biết nên nói gì, nên hỏi gì.
Thấy phản ứng ấy, Ngụy Kim Hoa lại thầm yên tâm. Quả nhiên con bé ngày thường hay cười nói thoải mái, nhưng tất cả đều là giả vờ mà thôi.
"Ta nương... Ta nương..." Hải Châu lắp bắp, nhìn Ngụy Kim Hoa một cái, rồi dè dặt hỏi tiếp:
"Ngụy thẩm, ngươi có thể kể cho ta nghe về nương ta không? Ta muốn đợi khi lành hẳn sẽ đưa Đông Châu và Phong Bình đến thăm nàng, nhưng không biết có tiện hay không."
Ngụy Kim Hoa thở dài, chậm rãi kể:
"Nam nhân mà nương ngươi tái giá họ Vu, hơn bà ấy mười mấy tuổi. Ông ta là một lái buôn nhỏ, góa vợ, không có con cái."
Vu Lai Thuận nhờ bà mối tìm vợ, điều kiện đầu tiên là người đó phải khỏe mạnh, dễ sinh nở. Hắn vừa ý Tần Kinh Nương vì thấy bà sinh được bốn đứa con, đứa nào cũng khỏe mạnh, cứng cáp. Hắn nhận nuôi cả Tiểu Đệ nhà ngươi, có lẽ cũng tính đường lui, phòng khi không có con thì sẽ đổi họ cho thằng bé, nhận nó làm con trai nối dõi.