Chương 34

Ngư Nữ Đi Biển Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký

Lục Đậu Hồng Thang 04-05-2025 10:13:22

Sau khi thu dọn xong, nàng lên giường nằm nghỉ. Lúc này, đám người tụ tập ở bến tàu cũng đã trở về, kẻ trúng mánh làm ăn thì vui mừng hớn hở, người thất bát lại mang vẻ mặt chán chường. Dòng người trên phố đông nghịt, tiếng thô giọng rủ nhau đi uống rượu, ăn thịt vang vọng khắp nơi. Các tiểu nhị trong quán rượu, quán ăn leo lên ghế cao, thắp đèn dầu, lớn tiếng mời chào khách vào quán. Người gõ mõ canh cất giọng hô vang, khiến con đường dần trở nên yên tĩnh hơn. Hải Châu xuống giường, kiểm tra lại cửa nẻo, rồi hạ chốt cửa sổ. Nàng kéo một chiếc bàn chặn cửa, lại quấn thêm lưới đánh cá lên song cửa, đề phòng kẻ trộm lẻn vào sẽ gây ra động tĩnh. Lúc này, nàng mới yên tâm đi ngủ. Cả đêm, bến tàu Vĩnh Ninh ồn ào không dứt. Mãi đến hừng đông, ánh đèn dầu trong các quán rượu mới lần lượt tắt đi. Hải Châu dậy sớm, rời phòng đi ăn sáng. Khi bước trên đường, nàng bắt gặp mấy gã đàn ông say xỉn nằm lăn lóc trong một con hẻm nhỏ, không rõ còn sống hay đã chết. Tiểu nhị tiệm gạo vừa mở cửa đã thấy bên ngoài có đám người say rượu gây ồn ào. Quán bánh bao bên cạnh, một phụ nhân vừa lau mặt vừa lớn tiếng tranh luận với người bán đậu hũ về chuyện hôm qua ai đó bán cá voi kiếm được bao nhiêu bạc. Ở tiệm rèn, mấy người thợ đang ngồi lê đôi mách, ánh mắt tham lam liếc nhìn người qua lại trên phố. Hải Châu đi trên đường, luôn cảm giác có ai đó đang dõi theo mình. Không muốn nấn ná lâu, nàng mua một chén hoành thánh ăn vội, rồi xách tay nải đi về phía bến tàu. Bến tàu có quan binh canh gác, người qua lại đều bị kiểm tra. Hải Châu chọn một góc rộng rãi để đứng, nếu có kẻ lạ đến gần bắt chuyện, nàng liền lảng ra phía quan binh. Cứ thế ba lần, đám trộm cắp có ý đồ với nàng cũng đành từ bỏ. "Bến thương thuyền đến! Ai muốn lên thuyền thì đi về phía trước!" Hải Châu vác tay nải nặng trĩu lên người, vừa định lấy hộ tịch từ ngực áo ra thì một bóng áo đỏ xẹt tới. Một thanh niên túm lấy vai nàng, đẩy nàng ra khỏi đám đông, lôi thẳng lên thuyền. "Này!" Hải Châu theo bản năng vùng vẫy, không chịu đi. "Không cần lo, ta không có ý xấu. Số bạc lẻ trên người ngươi ta còn chẳng thèm nhìn." Gã thanh niên áo đỏ bật cười, giọng điệu có vẻ trẻ trung. Hắn không quay đầu lại, chỉ kéo nàng lên thuyền, nói với một quản sự đứng trên boong: "Lý quản sự, cô nương này từng giúp đỡ nhà ta. Phiền ngươi để mắt tới nàng một chút, đừng để ai ức hiếp nàng trên thuyền." "Yên tâm, tiểu Lục gia!" Lý quản sự đáp lời ngay. Lúc này, Hải Châu mới nhìn rõ mặt người vừa kéo mình lên thuyền. Hắn chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, lông mày rậm, đuôi mắt sắc nét như muốn xếch lên tận thái dương, trông có vẻ là người cởi mở, phóng khoáng. Thấy Hải Châu vẫn còn ngờ vực, hắn cười nói: "Ta là Thẩm Toại, trong nhà đứng thứ sáu. Ngươi tối qua ở ngoài biển đã cứu nhị ca ta." Hải Châu lờ mờ nhớ lại có một người trông hơi giống hắn, liếc mắt xuống thấy hắn đang mặc quân phục, nàng liền nghĩ: "Có thêm một người quen thì cũng tốt." Nàng bật cười khanh khách, gọi một tiếng: "Lục ca!" Rồi nói tiếp,"Ân nhân gì chứ, ai ra biển cũng là một nhà, thấy người rơi xuống nước thì ai cũng phải cứu thôi."