"Uống chút canh đi cho ấm dạ dày, nhìn môi ngươi kìa, chẳng có chút huyết sắc nào."
Hải Châu theo phản xạ đưa tay chạm lên môi, sau đó nhận bát canh, nói lời cảm ơn rồi uống từng ngụm nhỏ. Trong đại đường, không khí náo nhiệt, tiếng cười nói rôm rả. Vài thìa canh nóng vào bụng, mồ hôi nàng túa ra, cảm giác cả người lập tức dễ chịu hơn hẳn.
Triệu sư phó thấy vậy, nheo mắt hỏi:
"Nhìn bộ dạng này... chẳng lẽ cua tôm đó là do ngươi tự mình xuống biển bắt?"
Vừa nói dứt câu, lão liền cảm thấy mình hỏi thừa, bật cười khoát tay:
"Thôi, ta cũng không hỏi nữa. Chỉ cần sau này còn hàng ngon như hôm nay, cứ mang đến cho ta, bao nhiêu ta cũng lấy."
"Hảo." Hải Châu gật đầu.
-
Hà cua hấp được bưng lên bàn, hơi nóng tỏa ra mùi thơm mê người. Hải Châu rót chút rượu vàng ra tay, xoa đều rồi mới bẻ đầu tôm, hút sạch lớp gạch tôm béo ngậy bên trong. Con tôm dài hơn cả bàn tay nàng, thịt chắc nịch, bóc ra từng thớ đỏ au xếp đầy trên đĩa sứ. Khi đưa vào miệng, cảm giác được ăn ngon thỏa mãn đến tận tâm can.
Mùa Chín là lúc cua béo nhất, con nào con nấy chắc nịch, vỏ đầy gạch vàng óng. Bẻ một chiếc chân cua, nàng khẽ vặn mai, lớp gạch sánh đặc tràn ra, chỉ nhìn thôi cũng thấy thèm. Không cần muỗng, Hải Châu cứ thế dùng tay bốc lên ăn, vừa hút gạch cua béo ngậy vừa nhấp một ngụm rượu vàng ấm nóng, hai hương vị hòa quyện lại, khiến nàng thoải mái đến mức cả da đầu cũng tê dại.
Ăn uống no say, nàng thậm chí quên cả lưới đánh cá, chỉ cắm hai tay vào túi, khoan khoái bước ra khỏi quán ăn, hít một hơi gió biển nồng vị muối, rồi chậm rãi men theo con đường về khách điếm.
-
Ban ngày, khi thuyền và người đông đúc, Hải Châu lang thang trong trấn, buổi trưa và chiều tối lại nhân lúc quán xá đang bận rộn mà lặn xuống biển. Lần này, nàng chuẩn bị đầy đủ, mang theo cả kìm và một tấm lưới đánh cá mới mua, vẫn theo lối cũ lặn xuống. Cứ đầy một túi lưới, nàng lại lên bờ, mang thẳng đến quán ăn, một tay giao hàng, một tay nhận bạc.
Bên này Hải Châu âm thầm lặn biển, bên kia quán ăn cũng giữ kín chuyện, sợ có kẻ khác biết mà tranh mua giá cao. Không ai dòm ngó, nàng thoải mái kiếm tiền, ăn uống thả ga. Người khác một ngày ăn ba bốn bữa, nàng mỗi ngày có thể ăn đến sáu bữa, tiêu dao sung sướng vô cùng.
Khi số bạc trong tay đủ để sửa lại thuyền đánh cá, Hải Châu bắt đầu nghĩ đến chuyện trở về. Dù sao, trên vai nàng còn có trách nhiệm, không thể cứ mãi đùn đẩy cho Tề A Nãi.
Nghĩ vậy, đến lúc hoàng hôn, nàng ra bến tàu dò hỏi giờ khởi hành của thương thuyền ngày mai. Đi ngang qua một sạp hàng chuyên bán đồ khai vị, nàng khựng lại, đang định dừng chân thì...
-
Bỗng nhiên, có tiếng người kinh hô từ ngoài biển vọng vào, đám đông lập tức xôn xao.
"Nhìn kìa! Là kình! Cá voi mắc cạn!"
Chỉ một câu nói, cả bến tàu như vỡ tổ. Người người nhốn nháo chạy về phía bờ biển, không ít thuyền đánh cá chưa kịp cập bến đã lập tức quay đầu, buồm kéo căng, bánh lái xoay vội, lao thẳng về hướng có cá voi.
Hải Châu bị dòng người xô đẩy, lấn tới tận bờ biển. Nàng nhìn về phía đại gia hỏa khổng lồ đang bất động trên mặt nước, lập tức sải bước chạy xuống bến tàu, rồi lao thẳng xuống biển.