"Ngươi lo lắng nhiều quá! Hải Châu lớn lên ở bờ biển, bơi lội giỏi như cá, có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Một phụ nhân bị Tề A Nãi kéo tới xem thuyền liền cười nói,"Ta thấy con bé giống hệt cha nó, cũng là người biết làm ăn. Lão cô, ngươi đừng ép nó quá."
Tề A Nãi khẽ cười, lại nhìn ra biển một lần nữa rồi mới cúi xuống lật mấy tảng đá, tiếp tục tìm tôm cá.
Hải Châu đổi vị trí ngồi, lại nhảy xuống nước. Lần này vận may khá tốt, nàng vừa lặn xuống đã thấy một bầy cua đang bò lổm ngổm. Nhìn từ xa, chúng trông như một nắm đá ngầm sần sùi, tụ lại với nhau chẳng khác gì một tổ nhện lớn. Hải Châu xoa hai cánh tay, giũ lưới ra rồi nhẹ nhàng bơi theo sau. Nàng dùng cặp gắp than kẹp thử một con, cua bị giật mình chạy tán loạn, vô tình làm hai con tôm hùm núp dưới tảng đá nhảy lên. Nàng mừng rỡ bỏ qua cua, lập tức chuyển mục tiêu sang tôm hùm.
Thùng đã đầy, mặt trời cũng lên cao. Trên bãi đá ngầm chỉ còn lác đác vài người. Hải Châu lái thuyền quay về dòng sông trong thôn. Về đến nhà, không thấy Tề A Nãi và hai đứa nhỏ đâu, nàng cất tiếng hỏi:
"Bá nương, nãi ta đã đưa Đông Châu và Phong Bình về trước rồi sao?"
"Là lặc, ngươi từ từ, tiện thể cho ta đi nhờ một chuyến, ta lười đi bộ quá."
Từ bãi biển về làng chài phải đi mười mấy dặm đường, những người còn lại đều là không muốn cuốc bộ nên thu dọn đồ đạc rồi ngồi lên thuyền. Thấy trong thùng đầy cua nhện bò lộn xộn, ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên, lại nhìn Hải Châu từ đầu đến chân ướt sũng, có người tò mò hỏi:
"Nha đầu, ngươi lặn xuống biển bắt đấy à?"
Hải Châu cười ngượng ngùng:
"Ta bị trượt chân rớt xuống nước, nghĩ tiện thể luyện nín thở. Vừa hay dưới thuyền có bãi đá ngầm, ở đó có cả bầy cua, ta lặn mười mấy lượt mới vớt được nhiều thế này."
"... Ngươi gan lớn thật đấy, không ai trông chừng mà cũng dám nhảy xuống. Lỡ bị chuột rút hay sặc nước thì biết làm sao?"
Mấy người xung quanh lắc đầu cảm thán, thầm nghĩ nha đầu này không chỉ gan to mà còn có thần kinh thép. Người bình thường rơi xuống biển còn chưa kịp hoảng hốt đã uống đầy bụng nước, vậy mà nàng vẫn có thể bình tĩnh lặn xuống bắt cua.
Hải Châu chỉ cười cười, vung tay chèo thuyền mà không nói gì thêm. Nàng thỉnh thoảng liếc lên bờ, thấy may mắn vì không chạm mặt Tề A Nãi. Về đến nhà, nàng vội vàng vác thùng cua vào nhà, vừa mới thay xong quần áo, Tề A Nãi đã hầm hầm chạy tới. Nhìn thấy một thùng cua đầy ắp, bà giơ tay đập ngay lên lưng nàng.
"Ai u! Ai ô ô!" Hải Châu kêu oai oái, chạy vòng quanh sân trốn đòn, vừa bị đánh vừa cười hì hì.
"Ngươi thật là! Ta sắp bị ngươi làm tức chết rồi!" Tề A Nãi run run ngón tay chỉ vào cháu gái, bực mình nói: "Ta đã biết ngươi không thể ngồi yên mà!"
Ngụy Kim Hoa đi ngang qua, thấy cảnh này thì khựng lại, đứng ngoài cửa nhìn một lúc rồi lặng lẽ quay về. Trước đây Tề lão thái cứ ủ rũ như có tang, giờ bị Hải Châu làm cho giận đến phát hỏa, trông lại có sức sống hơn nhiều, thế cũng chẳng phải chuyện xấu.
Mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, nhưng Hải Châu vẫn chứng nào tật nấy. Tề A Nãi không còn cách nào khác, đành tức tối bỏ đi.