Lúc này, chẳng ai để ý đến nàng. Những người biết bơi cũng lần lượt nhảy xuống nước, mượn lực từ những con thuyền đánh cá để tiến lại gần hơn. Hải Châu cũng làm theo, chờ đến khi nhìn thấy đáy thuyền, liền trồi lên mặt nước, bám vào boong thuyền, đong đưa hai chân, quan sát tình hình.
Cá voi đã chết. Máu loang đỏ cả mặt nước, mùi tanh nồng xộc lên, nhưng chẳng ai ghét bỏ. Người người chen lấn tranh giành, dùng dao, lưỡi hái xẻ thịt cá voi, như một bầy linh cẩu bu lại rỉa xác sư tử.
Xiêm y trên người Hải Châu đã đổi màu, nước biển quanh nàng nhuộm đỏ máu. Đám người ngâm mình trong nước như thể vừa tắm trong một bể máu khổng lồ. Nhưng lúc này, chẳng ai quan tâm đến điều đó. Ai nấy đều chìm trong cơn phấn khích vì sắp phát tài. Người đẩy kẻ xô, có kẻ bị đẩy ngã xuống nước, thậm chí còn chẳng kịp kêu cứu đã bị sặc nước chìm nghỉm.
Khi túi lưới đã đầy, Hải Châu lập tức dừng tay. Kéo theo một tảng thịt cá voi nặng trịch, nàng vội vã chèo thuyền cứu những người bị rơi xuống nước, thỉnh thoảng còn lớn tiếng nhắc nhở:
"Đừng tranh! Đừng tranh! Còn tranh nữa là mất mạng đấy!"
Nhưng chẳng ai chịu nghe.
"Thủy triều lên!"
Có người hô lớn.
Một con sóng dữ ào tới, đập mạnh vào xác cá voi, làm trơ cả phần xương bên trong. Những kẻ đang bám víu vào thân cá bị hất văng xuống nước, số khác nhận ra tình thế không ổn, lập tức bơi về phía thuyền.
Những người được Hải Châu cứu lên vội kéo nàng lên thuyền:
"Thủy triều dâng rồi! Mau trở về!"
Hải Châu cũng chẳng muốn nán lại lâu hơn. Nếu còn chần chừ, chẳng chừng lát nữa lại có xác người trôi nổi trên mặt nước, nghĩ thôi đã thấy rợn tóc gáy.
-
Nửa cái trấn đổ ra biển. Khi Hải Châu toàn thân ướt sũng bước xuống khỏi thuyền, vẫn còn người hối hả chạy về phía bờ. Trên bến tàu, người chen kín, tất cả đều dõi mắt nhìn con cá voi khổng lồ đang dần bị cuốn đi theo thuỷ triều.
"Nhà các ngươi vớt được bao nhiêu?"
"Vượng Tử gia lấy được nhiều nhất đấy, bọn ta vừa đến nơi thì thủy triều đã dâng cao rồi!"
Những kẻ không thể xuống biển lúc này đều mang vẻ mặt ghen tị. Trước mắt họ là cả thuyền thịt cá voi, ai nấy đều thèm thuồng đến mức ánh mắt cũng ánh lên sắc xanh. Hải Châu thầm nghĩ, nếu không có quan binh trấn giữ, e là có người sẽ liều mạng cướp đoạt.
Thương nhân nhanh chóng dựng bảng, lớn tiếng thu mua. Hải Châu nhìn quanh, thấy giá cả đều như nhau, liền không do dự bán sạch túi lưới, dễ dàng thu về ba mươi lượng bạc.
Giữa lúc đám đông còn đang hân hoan vì thu hoạch, bỗng nhiên, một loạt tiếng hét thất thanh vang lên, kéo theo tiếng khóc nức nở.
Trời đã tối mà vẫn có người chưa lên bờ. Ai nấy đều hiểu chuyện đó có nghĩa là gì.
Không khí trên bến tàu trở nên kỳ quái, giữa sự phấn khích lại pha lẫn một tầng bi thương. Hải Châu không chịu nổi bầu không khí này, nhanh chóng rời đi.
-
Trong tay có bạc, nàng không ngần ngại tiêu xài. Về đến khách điếm, Hải Châu lập tức gọi tiểu nhị nâng cấp phòng ở, lại yêu cầu hai thùng nước nóng.
Sau đó, nàng cởi sạch đồ, kỳ cọ thật mạnh từ đầu đến chân, liên tục dội nước ấm hai lượt, cắt sạch móng tay dính đầy máu và mùi tanh, đến khi trên người không còn chút dấu vết nào của thịt cá voi mới cảm thấy nhẹ nhõm.