Chương 21

Ngư Nữ Đi Biển Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký

Lục Đậu Hồng Thang 04-05-2025 10:07:37

Từ lúc mặt trời vừa lên cho đến khi nắng chói chang đổ bóng, bờ cát đã bị cày xới đến lộn tùng phèo. Những người ngồi xổm trên cát giờ chân đã tê rần, mu bàn chân phồng rộp vì phơi nắng, tóc cháy nắng đến mức sờ vào cũng rát tay, mặt mũi ai cũng đen đỏ lẫn lộn. Đến gần trưa, những thuyền lớn bắt đầu cập bến, vận chuyển hải sản tươi mới ra chợ bán. Hải Châu và Đông Châu nhanh chóng lựa ra cá, tôm, cua, ốc và nhím biển, rồi đưa hết cho Trịnh Hải Thuận mang đi bán. Khi trở về, sọt cá chỉ còn lại một ít rong biển, vài con nghêu sò lẻ tẻ, cùng với mấy con cá tôm bị cua kẹp chết. Những người khác cũng vậy, ở bờ biển chẳng ai có thể nhịn ăn khi trước mặt toàn là hải sản tươi ngon. Về đến nhà, Đông Châu nằm dài trên ghế, uể oải sai Phong Bình xoa bóp eo giúp mình, than thở: "Mệt chết ta rồi!" Hải Châu xách sọt cá vào, đổ hết đồ trong đó vào chậu nước rồi trêu: "Trước đây ta không đi cùng, có thấy ngươi kêu mệt đâu, hay là hôm nay lười biếng?" Đông Châu khẽ cười, đại tỷ không có ở đây thì nàng phải cố gắng chống đỡ, nhưng giờ tỷ về rồi, nàng cũng chẳng cần gắng gượng nữa. "Trưa nay ăn gì đây? Nghêu sò hấp trứng nhé?" Đông Châu hỏi. Nghe đến trứng, Hải Châu đã thấy ngán. Ăn suốt một tháng trời, giờ chỉ cần nghe đến thôi là muốn quay mặt đi. Nàng vừa rửa rong biển vừa nói: "Trời nóng quá, ta chỉ muốn ăn cháo thôi. Ngươi qua nhà thẩm Ngụy hỏi xem có bún gạo không, mượn tạm một ít." Nghe vậy, Đông Châu lập tức hết mệt, lon ton chạy ra ngoài. Chẳng bao lâu sau đã ôm cái rổ nhỏ trở về, bên trong có hai nắm bún gạo vàng nhạt. Hải Châu thả nghêu sò vào bình gốm để hấp. Trong nhà không có chảo sắt, một là vì dùng bếp củi đốt dễ làm hỏng chảo, hai là người ở bờ biển chủ yếu nấu hoặc hấp, chẳng mấy ai dùng chảo để xào nấu. Trong thôn, hầu như không nhà nào có chảo sắt cả. Nàng dặn Phong Bình trông bếp lửa rồi ra ngoài dạo một vòng quanh thôn, hái một nắm quả dại chua, đào thêm ít tỏi dại gầy guộc như que tăm. Nàng nghiền nát quả dại, thêm nước rồi lọc lấy phần nước cốt chua. "Tỷ ơi, nghêu sò chín rồi!" Phong Bình gọi. "Được rồi!" Hải Châu đổ nghêu sò ra rổ, lấy nước luộc nghêu rửa sạch rong biển. Phong Bình tiếp tục trông bếp, còn hai chị em nàng thì ngồi ngoài cửa lột thịt nghêu sò. Một con gà mái len lén chạy vào nhà, Đông Châu liền băm nhỏ cá chết và tôm cho nó ăn. "Tỷ, lần sau nhờ thúc Trịnh mua thêm hai con gà mái nữa đi, mỗi ngày có một quả trứng ăn!" Đông Châu đề nghị. "Thẩm Ngụy bảo sau khi đợt nước lớn này qua, bà ấy sẽ đi rừng đước nhặt trứng vịt biển. Ta cũng tính đi cùng, vậy là trong nhà không lo thiếu trứng ăn." Hải Châu đáp. Nuôi gà cũng phiền, trong nhà không có chuồng, thả tự do thì đến lúc nào đó lại chạy mất tiêu thành gà rừng. Đông Châu bĩu môi, chẳng ưa gì trứng vịt biển, vừa tanh vừa thô, ăn chẳng ngon. Nghêu sò được ngâm qua nước cốt chua, tỏi dại phi thơm, rong biển thái sợi, bún gạo luộc chín vớt ra chia thành ba bát. Cuối cùng, nàng trộn đều nghêu sò, rong biển, tỏi phi với bún gạo. Không cần thêm muối, vị bún gạo vốn nhạt nhưng nhờ nước cốt chua làm dậy mùi nghêu sò, rong biển tươi ngọt, tỏi dại cay nồng, tất cả hòa quyện lại tạo thành một hương vị đậm đà khó cưỡng. Ba chị em cứ thế ăn ngon lành, không ai buồn ngẩng đầu lên.