"Nhanh lên, Đông Châu, mang cho nãi năm con cua, con tôm này cũng mang sang luôn!"
Hải Châu vén tay áo, đổ hết cua trong thùng vào bồn nước, cầm bàn chải cọ rửa từng con. Phong Bình đứng bên cạnh, nghe nàng vui vẻ nói:
"Trưa nay khỏi nấu cơm, hấp cua với hầm thịt ba chỉ, ăn cho no bụng luôn!"
Trước đây, ba tỷ đệ nấu cơm toàn dùng cái nồi đất nhỏ. Hôm nay vì hấp cua, Hải Châu lôi chiếc bình gốm lớn trong góc nhà ra. Đây là đồ nấu ăn tiếp khách hồi gia đình còn khá giả, giờ đã phủ đầy bụi.
Nàng múc một gáo nước dội qua, chà sạch bằng bàn chải rồi lấy rong biển trong lưới đánh cá ra, xoắn hai ba cọng lại thành sợi dây thừng. Sau đó, nàng bẻ chân dài của đám cua nhện, dùng rong biển buộc chặt, đánh nút rồi nhét vào bình.
"Tỷ, lửa cháy xong rồi!" Đông Châu gọi.
"Ra đây giúp ta buộc cua lại."
"Phong Bình, coi chừng lửa, đừng để nó tắt."
Đông Châu múc nước rửa tay, vừa giúp Hải Châu buộc rong biển vừa nhìn vào bình, chậc lưỡi:
"Nhiều thế này, ăn sao hết?"
Lũ cua nhện hôm nay bắt được đầu không lớn, con to nhất cũng chỉ cỡ miệng chén, tách vỏ ra thì chỉ vài miếng là hết. Hải Châu rất tự tin:
"Không lo, kiểu gì cũng ăn sạch!"
Con cua đã hấp trong bình gốm, nàng đậy nắp lại rồi đặt bình lên bếp lửa, lau tay sạch sẽ, sau đó vớt thịt heo từ thùng ra, đặt sang một bên, dặn Đông Châu nhóm lửa cho bếp còn lại.
Thịt ba chỉ được đảo qua rồi cho vào nồi sành đun sôi, chẳng mấy chốc nước luộc bắt đầu sôi lăn tăn. Đông Châu ngồi châm lửa, thỉnh thoảng hít hà, mắt dán chặt vào những giọt dầu sôi lách tách dưới đáy nồi, phấn khích reo lên:
"Giống như ăn Tết vậy!"
Hải Châu không thích thịt quá béo, nàng đợi phần mỡ chảy ra bớt mới cắt gừng khô bỏ vào, đảo đều trong dầu nóng. Sau đó, nàng thêm măng đã chuẩn bị sẵn, xào cho dậy mùi rồi đổ hai bát nước vào, nêm chút nước tương, bẻ đôi hai khúc vỏ quế thả vào, đậy nắp lại. Để hơi nước không thoát ra, nàng còn cẩn thận dùng khăn ướt đắp lên và ra hiệu cho Đông Châu giữ lửa lớn để hầm thịt.
Bên này lửa lớn hầm thịt, bên kia cua trong bình gốm đã chuyển màu đỏ au. Hải Châu chợt nhớ ra quên mua rượu vàng, liền đưa Phong Bình một ống trúc, nhờ hắn đi mượn ít rượu.
"Ta lấy đĩa dấm gừng, chúng ta ăn cua trước. Lúc cua gần hết thì thịt cũng hầm xong rồi." Nàng quay sang Đông Châu, dặn dò: "Biết chưa?"
Đông Châu háo hức nhất là món thịt, nhưng vẫn giơ tay năm ngón lên, tỏ ý:
"Ta chỉ ăn năm con cua thôi!"
"Muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn." Hải Châu bật cười, bày bàn ăn ra. Nhà bếp vừa nóng vừa ám khói, nàng liền đặt bàn ở khoảng râm mát trước cửa.
Từ trong bình gốm, cua được nhấc ra từng sọt. Rong biển lót dưới đáy đã chuyển màu, chỉ cần nhẹ nhàng kéo là đứt rời. Hải Châu dùng sống dao đập mai cua,"bang bang" vài tiếng, nước sốt văng ra, hương thơm bốc lên ngào ngạt.
Lúc này, Phong Bình cũng vừa mượn được rượu vàng về. Ở bờ biển, trẻ con từ bé đã quen uống loại rượu này. Hắn thành thạo đặt ống rượu vào tro than còn âm ỉ để giữ ấm. Khi cua được bưng lên bàn, rượu cũng vừa đủ độ.
Đông Châu ăn cua không cần ai chăm, Hải Châu thì gỡ hai chiếc càng cho Phong Bình, gạch cua và thịt cua được gắp vào bát hắn để tránh bị vỏ sắc cứa vào tay.