Hắn không nói hết câu, nhưng Hải Châu hiểu được ý. Đến lúc này nàng mới nhận ra, một quyết định của mình đã vô tình tạo áp lực lên những người yêu thương nàng.
Chấp nhận một cuộc đời xa lạ một cách đột ngột, thực ra không ai có thể dễ dàng tiếp thu. Mối quan hệ giữa người với người vốn dĩ cần có thời gian, mà sự đột phá quá nhanh chỉ khiến nàng nảy sinh cảm giác muốn trốn chạy. Trách nhiệm đi kèm với mâu thuẫn, những điều mới mẻ dần bị bào mòn và thay thế bằng sự chán ghét. Hai tháng qua, dù cố gắng thế nào, nàng cũng không thể xua đi cảm giác lạc lõng trong lòng. Mọi việc nàng làm đều mang theo sự hờ hững, như thể bản thân vẫn đứng ngoài thực tại.
Nhưng lúc này, khi nhìn những người quan tâm đến mình, Hải Châu bỗng cảm thấy lòng nhẹ bẫng. Mọi chuyện trước mắt đều là thật, tất cả những thay đổi này đều do nàng tạo ra, và nàng sẽ là người gánh vác chúng.
"Ta hiểu rồi." Hải Châu nghiêm túc nói.
Trịnh Hải Thuận: "..." Hiểu cái gì? Điều hắn muốn nghe là nàng sẽ thay đổi quyết định cơ mà.
"Hạ lưới đi." Trịnh Trường An nhắc nhở.
Năm con thuyền đồng hành không biết từ lúc nào đã tản ra, khoảng cách giữa chúng khá xa nhưng vẫn có thể nhìn rõ người trên thuyền. Chỉ có thuyền của Hải Châu là ở gần thuyền nhà họ Trịnh nhất.
Lúc này trời nắng rực rỡ, mặt biển lặng sóng. Hải Châu lấy một đoạn dây thừng, buộc một đầu vào eo mình, đầu kia cột vào boong thuyền. Nàng đi đến mép thuyền, cẩn thận thả lưới xuống, sau khi đếm đến hai trăm mới thu lên.
Trống không.
Nàng lại tiếp tục thả xuống... ...
Một buổi sáng bận rộn trôi qua, bờ biển xa xa đã thu nhỏ thành một đường chỉ mảnh. Hải Châu mệt đến mức cánh tay nhức mỏi, lưng căng cứng, ngay cả bữa trưa cũng chẳng có chút mùi vị gì.
"Ngươi nghỉ một lát đi, đừng thả lưới nữa. Quá trưa rồi, biển bắt đầu nổi sóng, nước dâng cao thì thuyền lắc mạnh lắm. Nếu bị sóng đánh dựng thẳng lên cũng không phải chuyện hiếm đâu. Lát nữa nhớ nắm chặt cột buồm, chân phải đứng thật vững, đừng có hoảng loạn mà ngã xuống thuyền." Trịnh Hải Thuận truyền lại kinh nghiệm.
Lần này Hải Châu chịu nghe theo, nàng nhìn hướng gió trên biển rồi hỏi: "Vậy có phải lát nữa chúng ta sẽ đổi hướng, trực tiếp quay về không?"
"Ừ."
Gió đổi chiều, buồm cũng xoay theo hướng mới. Mặt biển vô tận dâng lên những đợt sóng trắng xóa, thuyền đánh cá trông như một con kiến nhỏ giữa đại dương mênh mông, dù có dốc hết sức cũng vẫn bị sóng đánh chao đảo, tròng trành giữa biển khơi.
Lưới đánh cá kéo từ đầu thuyền ra đến đuôi thuyền, nước bắn tung tóe khắp nơi. Những con cá nửa sống nửa chết rơi lộp bộp xuống boong thuyền, miệng chúng mấp máy trong im lặng... Nhưng Hải Châu không còn tâm trí để ý đến chuyện đó. Nàng choáng váng, buồn nôn, đầu óc quay cuồng, chân tay bủn rủn. Để không gây thêm phiền phức cho người khác, nàng cố gắng bám chặt lấy cột buồm, mép thuyền, boong thuyền. Từ đứng không vững, nàng chuyển sang ngồi xổm, rồi quỳ hẳn xuống.
Thấy bộ dạng khốn đốn của nàng, Trịnh Trường An cười phá lên.
Hải Châu liếc qua, chỉ thấy trước mặt là những bóng hình chao đảo theo nhịp sóng. Trong khi nàng chật vật thì hai anh em nhà họ Trịnh vẫn đứng thẳng tắp. Một tay họ vịn vào boong thuyền, tay kia còn có thể thoải mái nhặt cá ném vào thùng.