Chương 242: Tựa như ngăn sông cách núi

Người tình trí mạng

Ân Tầm 16-10-2023 12:03:43

Phải, sóng gió sắp kéo tới với nhà họ Thai rồi, vậy còn Lục Môn thì sao? Từ lúc cô bước vào cho đến giờ, tuy sắc mặt Hà Tư Nghi có chút thay đổi nhưng nhìn chung vẫn giữ được sự bình tĩnh kiềm chế. Bà ta khiến người khác không thể không nể phục. Xuất thân từ một gia đình xã hội đen, quả nhiên cũng có khả năng giấu kín cảm xúc, nhưng sự bình thản ấy cũng chỉ duy trì được đến lúc này. Cuối cùng, câu nói của Hạ Trú đã phá tan bình tĩnh. Tay của Hà Tư Nghi run lên một cách rõ ràng, sắc mặt có phần không giấu được hoảng hốt. Bà ta nhìn Hạ Trú chằm chằm: "Gì... Gì cơ?" Hạ Trú điềm tĩnh nói rõ từng câu từng chữ: "Những thành phần chiết xuất từ nhụy hoa của cây móng tay và thân rễ của cỏ thanh phong đều có tác dụng làm căng da, nhưng đây không phải là một nguyên liệu thường được sử dụng trong các sản phẩm chăm sóc da. Bởi dù sao thì nó cũng rất hiếm, không thể khai thác một lượng lớn dành cho sản xuất. Bà Hà rất để ý tới việc chăm sóc da mặt. Có biết bao nhiêu thương hiệu với tác dụng làm căng bóng da nhưng sao bà lại chỉ chung thành với một loại nguyên liệu được đặt làm riêng vừa hiếm gặp mà hiệu quả lại không quá rõ nét như thế?" Vì chuyện của Thai Quốc Cường, cô đã đặc biệt tới nơi ở của ông ta một chuyến. Lúc đó, ngoài việc phát hiện ra hai người hoàn toàn không sống chung, tình cảm không tốt đẹp như bên ngoài đồn đại ra, cô còn đặc biệt để ý tới bàn trang điểm của Hà Tư Nghi. Không phải là cô cố tình làm vậy, chỉ bởi cô đã ngửi thấy mùi hương. Mùi hương nhẹ nhàng như nước, như những sợi tơ mảnh vắt ngang qua không khí. Đổi lại là người khác chắc chắn không thể ngửi ra được, nó ẩn khuất giữa những mùi hương khác nhau, có thể là nhạt nhòa, có thể là nồng đậm trên bàn trang điểm. Cô lần tìm theo mùi hương, phát hiện sản phẩm dưỡng da của Hà Tư Nghi không phải các thương hiệu nổi tiếng trên thị trường, tất cả đều được đặt làm rồi. Việc này cũng không quá kỳ lạ, mấy năm gần đây Trường Thịnh giống như Lục Môn đều thu mua một vài thương hiệu xa xỉ, cũng có ekip xây dựng mùi hương cho riêng mình. Việc đặt làm riêng các sản phẩm dưỡng da đã không còn quá hiếm gặp. Nhưng điều khiến Hạ Trú bất ngờ là trong đó có mùi của cây móng tay và cỏ thanh phong. Vì vậy, cuối cùng cô cũng hiểu nguyên nhân cơ thể Thai Quốc Cường tỏa ra mùi đường cháy. Như cô đã nói, nếu chiết tách các thành phần trong cây móng tay và cỏ thanh phong ra rồi xây dựng lại mùi hương, thì Thai Quốc Cường tuyệt đối không thể còn sống đến tận bây giờ. Thế nên Hà Tư Nghi vẫn chưa muốn lấy mạng ông ta ngay, chỉ muốn khiến ông ta sống không được, chết chẳng xong. Mùi hương của cây móng tay và cỏ thanh phong trong sản phẩm dưỡng da sẽ giống như thuốc độc, ngày qua ngày gặm nhấm sức khỏe của Thai Quốc Cường. Cũng từ việc này có thể biết, lúc ở nước ngoài, thật ra Thai Quốc Cường vẫn sống chung cùng Hà Tư Nghi. Khi trở về nước, vì có miếng hương cổ của cô nhắc nhở, ông ta mới bắt đầu sống riêng. Hà Tư Nghi đổ bể kế hoạch, nên đã thẳng thừng ra tay sát hại. "Bây giờ điều tôi tò mò hơn cả là người đứng phía sau bà Hà." Hạ Trú cười nói: "Dễ dàng nhận ra, sản phẩm chăm sóc da đặt riêng trước hết phải được sự khẳng định và thừa nhận của Vệ Bạc Tôn, nhà tạo hương của Trường Thịnh. Lợi dụng cây móng tay và cỏ thanh phong giết người là chủ ý của bà hay hai người cùng lên âm mưu?" Khóe miệng Hà Tư Nghi giật giật: "Hạ Trú, tôi không biết cô đang nói bậy bạ cái gì?" "Tôi có nói bậy hay không, phía cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng." Hạ Trú từ tốn nói tiếp: "Thành phần rất dễ tra ra, chỉ cần khám nghiệm là sẽ thấy. Tôi nghĩ bà Hà chưa chắc đã là một cao thủ mùi hương, thế nên khi tôi tới nhà bà, bà mới không tăng cường phòng bị với tôi. Nếu có người đứng sau lưng bà ở đó, nhất định sẽ nghĩ cách để che giấu hai loại mùi này." Hà Tư Nghi không nói gì, chỉ nhìn Hạ Trú chằm chằm. "Nhưng, có một chuyện tôi cực kỳ không hiểu." Hạ Trú nhìn thẳng vào mắt bà ta: "Vì sao bà muốn hãm hại Thai Quốc Cường?" Hà Tư Nghi im bặt, quyết không trả lời. Hạ Trú tự nói một mình: "Câu chuyện giữa nhà họ Thai và Ngô Trùng được đồn ầm ĩ trên mạng. Mà bà cũng có một vị trí không thể thiếu trong câu chuyện Ngô Trùng rơi xuống từ trên đài cao. Thai Quốc Cường bị cho là người tiết lộ bí mật năm đó. Nhìn cách mà bà phản bội phần tình cảm với Ngô Trùng, thì bà với Thai Quốc Cường cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân. Một người là con gái của đại ca xã hội đen tham lam mỹ sắc chia cắt người có tình, người kia là kẻ tiểu nhân thấy cái lợi trước mắt thì bán đứng bạn bè. Sự kết hợp của hai người cũng coi như là trời sinh một cặp. Vậy thì, lấy Thai Quốc Cường rồi, bà còn gì phải căm hận đây? Hận ông ta, thậm chí còn khiến ông ta đau khổ mà chết, tổn thương não bộ của ông ta, chấp nhận khiến ông ta trở thành người thực vật. Bà muốn khống chế điều gì của ông ấy? Nếu là vì con cái thì càng kỳ lạ hơn. Thai Nghiệp Dương, Thai Nghiệp Phàm và Thai Tử Tân đều là con của bà. Mọi thứ Thai Quốc Cường để lại đều sẽ thuộc về ba đứa con. Bà càng không cần vì lợi ích của họ mà khiến Thai Quốc Cường ngoan ngoãn nghe lời." Hà Tư Nghi bỗng bật cười, không còn nét ung dung tự tại. Nụ cười này cũng trở nên dữ dằn. Bà đổ người về phía trước: "Cô muốn biết à? Nếu không có việc gì cô không làm được thì cứ từ từ điều tra đi." "Không cần tôi từ từ điều tra, một khi tìm ra được thành phần cây móng tay và cỏ thanh phong, bà chắc chắn không thể thoát tội. Đương nhiên, chuyện Thương Xuyên bị giết lại là chuyệện khác." Hạ Trú cũng đổ người về phía trước, càng sát lại gần bà ta hơn, cô gằn giọng: "Con người tôi rất nhỏ nhen, có thù ắt báo. Thai Nghiệp Dương là hung thủ giết hại Thương Xuyên, tôi nhất định sẽ không để anh ta ung dung ngoài vòng pháp luật. Tội trạng này, không ai nhận thay được hết. Bà cũng có tội của riêng bà, mà kẻ đứng sau lưng bà, cũng đừng hòng chạy thoát." *** Vài ngày sau, phía cảnh sát đưa ra kết quả. Trong sản phẩm dưỡng da của Hà Tư Nghi đích thực có thành phần cây móng tay và cỏ thanh phong. Qua phân tích chuyên nghiệp và cơ sở lý luận vững chắc của Hạ Trú, phía cảnh sát cực kỳ ửng sốt trước cách hãm hại Thai Quốc Cường của Hà Tư Nghi, đồng thời tức tốc lập lại án điều tra. Đồng thời cũng vì không hề tìm thấy dấu vết Quỷ tương trên người Hà Tư Nghi, thế nên nghi ngờ bà ta nhận tội thay người khác, vì vậy vụ án Thương Xuyên cũng đồng thời được điều tra lại. Còn Nguyễn Kỳ thì một lần nữa bị Nhiêu Tôn áp giải tới Cục cảnh sát, tiến hành tường thuật tỉ mỉ một lần nữa chuyện Ngô Trùng, nhà họ Thai và cô con gái đại ca xã hội đen năm xưa, đồng thời khai báo về đêm Thương Xuyên gặp nạn. Cô ta nói vì trời tối, đích thực không nhìn rõ là nam hay nữ. Lúc đó người ấy mặc quần áo đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Khi Thương Xuyên rơi xuống, hình như người đó có kéo Thương Xuyên một cái, nhưng không hiểu vì sao cuối cùng lại buông tay, vì vậy mà Thương Xuyên tử mạng. Thai Nghiệp Dương mấy ngày gần đây đều không lộ mặt nơi công cộng, cũng không tới theo lệnh triệu tập của cảnh sát. Trước khi chết, Thương Xuyên từng gặp Thai Nghiệp Dương, còn những âm mưu đen tối của anh ta cũng khiến cảnh sát nghi ngờ. Nhưng khổ nỗi chưa có chứng cứ trực tiếp, nên họ không thể kết án được. Mấy hôm nay Thai Quốc Cường ở trong bệnh viện, những lúc tỉnh táo không nhiều. Thai Nghiệp Phàm và Thai Tử Tân luân phiên chăm sóc. Tình hình ấy được đám nhà báo miêu tả sinh động vô cùng. Đến cả Julia cũng nghe nói rồi hỏi Hạ Trú: "Giám đốc Hạ, cô bảo lần này Chủ tịch Thai liệu có thể qua khỏi không?" Hạ Trú nói: Khó mà tránh khỏi cái chết. Julia cảm thán: "Vậy thì Trường Thịnh há chẳng phải sẽ có biến lớn ư?" Hạ Trú dừng công việc dang dở lại, nhìn ra bầu trời âm u xầm xì ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới những lời Lục Đông Thâm từng nói. Phải, sóng gió sắp kéo tới với nhà họ Thai rồi, vậy còn Lục Môn thì sao? Hôm sau, được tin báo của Trần Du rằng Thai Quốc Cường đã có dấu hiệu tỉnh lại, suy đi tính lại, Hạ Trú quyết định tới bệnh viện xem sao, tuy rằng bây giờ họ đang đứng đầu sóng ngọn gió, nhưng hai bên nói gì cũng có quen biết. Ai ngờ vừa ra khỏi thang máy, cô đã thấy mấy vệ sỹ đứng ngoài hành lang trước cửa phòng Thai Quốc Cường, nghiêm túc vô cùng, trong đó có hai người không phải vệ sỹ nhà họ Thai. Ngoài vệ sỹ ra, cô còn nhìn thấy anh Từ. Anh Từ thấy Hạ Trú tới thì rất kỳ lạ, cúi đầu hỏi han. Hạ Trú nói cô quang minh chính đại tới đây, chẳng có việc gì cả. Sau đó cô quan sát anh ấy một lượt rồi hỏi: "Anh đến đây thì phải chăng Lục Đông Thâm cũng về rồi?" Anh Từ mỉm cười nói: "Tổng giám đốc đang ở bên trong đó." Điều này ít nhiều khiến Hạ Trú cảm thấy kinh ngạc. Cô đi vài bước tới trước cửa phòng ngủ. Qua ô cửa kính, Lục Đông Thâm đang đứng ngược sáng, bộ vest thẳng thớm, tuy người có vẻ mệt mỏi nhưng trông anh vẫn nghiêm nghị. Trái tim Hạ Trú chợt rung rinh, ngay sau đó là ột cảm xúc khó tin trào dâng như sóng biển. Mới có mấy ngày không gặp, chỉ qua khoảng cách của một cánh cửa, cô bỗng cảm thấy họ như xa cách trăm núi ngàn sông... -Hết chương 242-