Lúc trước khi Lục Đông Thâm đi do thám địa hình xung quanh đích thực đã nhìn thấy một ngã ba. Quan sát theo tuyến đường thì nếu người Tần Xuyên ra khỏi mật đạo để lên Tịch Lĩnh thì ngã ba này là nơi bắt buộc phải qua, sau đó vòng một đường cung về phía cánh Nam của Tịch Lĩnh, xuống dưới cánh Nam chính là vực thẳm.
Còn vị trí họ đang ở lại là chính diện phía sau của ngã ba, cách một khoảng không xa, ở giữa lại có rừng cây rậm rạp và sườn núi che chắn. Về lý mà nói không thổi tắt lửa cũng không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng ba người họ vẫn lo lắng khói sẽ theo gió bay tới khiến những người kia chú ý, đề phòng vạn nhất vẫn nên tắt đi là hơn.
Tiếng chuông đồng vàng xa xôi miên man, là công cụ tốt nhất để mở đường.
Nhưng cũng nhắc nhở ba người họ.
Họ không chần chừ một giây một phút nào, lập tức đeo ba lô lên người, sau khi dọn xong lều thì tức tốc hướng về phía rừng.
Họ cố gắng đi sát về phía cánh Nam của Tịch Lĩnh, như vậy có thể nhìn chính diện.
Sau khi tìm được một con đèo để náu mình, tiếng chuông vang vọng giữa đất trời cũng càng lúc càng gần.
Tưởng Ly mượn ánh trăng để xem đồng hồ đeo tay, quả nhiên, gần nửa đêm rồi.
Lúc này cô nghe thấy Nhiêu Tôn hạ thấp giọng nói: "Mau nhìn."
Tưởng Ly ngước mắt nhìn qua, một giây sau da đầu bỗng tê rần.
Ánh trăng thanh lạnh, giữa núi rừng được che phủ sương mỏng, có bóng một đoàn người đi xuyên qua, phải tới cả chục người.
Họ đi không nhanh, ngoài tiếng chuông vàng đồng khá có nhịp điệu thì gần như không nghe thấy được tiếng bước chân họ giẫm lên cỏ. Ai nấy đều mặc đồ vải màu xanh da trời, nửa người trên khoác một lớp áo trắng thuần, giữa hông quấn băng vải đen. Có bốn người khiêng quan tài, không thể nhìn thấy hình ảnh của quan tài, vì nó được dùng vải đen che kín.
Người đi đầu mặc rất đặc biệt, áo quần vải đen xì cả người, đầu đội mũ cao, trong tay cầm một chiếc chuông vàng, không khác mấy so với chiếc chuông trấn hồn của những người đuổi xác. Chếch phía sau ông ta có một người ôm khung ảnh, bốn góc khung ảnh thắt băng đen, người trên ảnh không thể nhìn rõ mặt, bị ánh trăng phản chiếu nên có ánh sáng trắng.
Lúc trước khi tường thuật lại trải nghiệm này, Ấn Túc Bạch vẫn còn run lẩy bẩy. Tưởng Ly ngồi nghe luôn cảm thấy anh ta có hơi khoa trương một chút. Bây giờ xem ra Ấn Túc Bạch không hề nói dối, thậm chí anh ta còn chưa thể hiện được một phần mười sự khủng khiếp khi tận mắt chứng kiến.
Đây là đám người gì...
Ai ai cũng cúi đầu, mặt trắng như sáp nến, giống như những linh hồn im lặng.
Tưởng Ly nhìn rất rõ, họ đều không đi giày, cứ thế bước chân trần qua rừng, giẫm lên cỏ từ từ tiến bước.
Nhiêu Tôn xoa xoa cánh tay, giống như đang nổi da gà vậy.
Theo lời Ấn Túc Bạch, lúc đó anh ta và họ đối mặt chính diện, sau đó anh ta tỉnh lại rồi la hét inh ỏi, chạy vụt đi, khi chạy đã kha khá rồi, quay đầu lại nhìn thì đám người kia như đã biến mất khỏi trời đất vậy.
Lục Đông Thâm chỉ tay vào tuyến đường của họ: "Họ đi về phía cánh Nam Tịch Lĩnh, bên đó độ dốc lớn, rất dễ che đi bóng cả đoàn."
Bấy giờ Tưởng Ly mới hiểu.
Khi họ dần dần hướng về phía Nam, ba người cũng bám theo sau.
Không dám tiếp cận quá gần.
Những người này đi vào rừng núi, lại vào lúc đêm khuya vắng lặng, có lẽ tai của ai cũng rất nhạy bén, một chút động tĩnh cũng khiến đám người đó chú ý. Chân của Nhiêu Tôn không tiện, đi hơi chậm, nhưng cũng may anh ấy đang cố khống chế lực bước chân.
Quan tài rất nặng.
Xem ra họ khiêng không quá dễ dàng.
Giữa chừng họ nghỉ một lần.
Ba người trốn sau một bụi mận gai cao bằng nửa người, nhờ ánh trăng có thể nhìn rõ tình hình phía trước.
Đoàn người đó khi nghỉ ngơi cũng không giao lưu, trò chuyện, thậm chí không trao đổi ánh mắt với nhau. Họ cứ thế đứng ngay tại chỗ, đặt quan tài bên cạnh. Đường vào núi trở nên trống trải, không có quá nhiều cây cối che đi, thế nên gió đêm cũng mặc sức thổi hơn.
Thổi vào khiến vạt áo của họ tung bay. Họ cứ đứng đực ra đó bất động, cũng không thấy ai ngẩng đầu, giống như những người giả vậy.
Cảnh này khiến Tưởng Ly liên tưởng tới những con rối gỗ, bù nhìn.
Có những người biết phép thuật sẽ lợi dụng cây cối trong rừng làm rối gỗ, vì họ tin rằng cây trong rừng hút tinh hoa của trời đất mà sống, rối gỗ làm ra cũng linh hoạt hơn bình thường, sau đó tiến hành thi triển phép thuật để khống chế.
Trạng thái của đám người trước mắt rất khó khiến Tưởng Ly tin rằng họ là những người còn sống.
Nghỉ ngơi khoảng năm phút, họ lại tiếp tục tiến bước.
Quan tài tiếp tục được khiêng lên, vẫn do bốn người phụ trách, những người khác hoặc đi trước hoặc bám theo sau.
Ba người đám Lục Đông Thâm dùng hết sức để quan sát.
Khi đang đi lên cánh Nam của Tịch Lĩnh, bất ngờ, người đi cuối cùng dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau.
Cảnh này quả thật khiến người sởn tóc gáy.
Ánh trăng sáng rõ, mắt anh ta được phản chiếu rõ ràng, trắng xám như mắt cá chết.
Lục Đông Thâm nhanh tay nhanh mắt, ấn đầu Tưởng Ly vào lòng mình, né tránh tầm nhìn của người đó.
Rất nhanh, cả đám người cùng dừng bước.
Người dẫn đầu đội ngũ cầm chuông đi tới, chẳng biết nói gì mà người đi cuối cùng lại chậm rãi lắc đầu. Người dẫn đầu không lập tức đi ngay mà thăm dò về phía bên này.
Qua đám bụi mận gai, Lục Đông Thâm quan sát tỉ mỉ, trong cả đám người chỉ có hai người này ngẩng đầu nhìn về phía xa, đôi mắt họ ánh lên tia sáng trắng bạc, không giống màu con ngươi của những người bình thường. Vậy thì có lẽ, mắt của những người còn lại cũng vậy.
Người dẫn đầu không phát hiện ra điều gì bất thường, bèn quay trở lại đội ngũ.
Cả đoàn người lại tiếp tục tiến bước, lên núi.
Cả người Nhiêu Tôn co cụm trong bụi mận gai, hoảng hồn lên tiếng: "Những người này sao không giống người vậy?"
Anh ấy không mê tín, nhưng trên đời còn biết bao nhiêu chuyện kỳ quái đúng không? Tưởng Ly nằm trong lòng Lục Đông Thâm, thở dốc hỏi: "Không phát hiện ra chúng ta chứ?"
"Họ đi rồi." Lục Đông Thâm nói.
Tưởng Ly ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng họ dần dần hòa vào màn đêm, nói: "Không đuổi theo sao?"
Lục Đông Thâm lắc đầu: "Không thể đuổi theo nữa. Phía trước càng ngày càng ít vật cản, rất dễ bị họ phát hiện. Họ có lẽ là người Tần Xuyên, một khi bị bắt gặp kiểu này thì chắc chắn sẽ đối địch. Dù sao chúng ta cũng biết hướng đi của họ, đợi trời sáng chúng ta đi xem sao là được."
Tưởng Ly gật đầu, cũng đúng.
Nhiêu Tôn băn khoăn một lúc lâu rồi nói: "Hai người bảo... có khi nào họ là người sói không?"...
Ba người lại chọn một vị trí kín đáo để chờ đợi.
Qua vài tiếng đồng hồ rồi vẫn không thấy đám người kia quay lại.
Có đi không có về chỉ chứng tỏ một điều.
"Những người đó ra khỏi mật đạo rồi lại xuống vực, đây là đường gần nhất họ quay về thôn." Như vậy, Lục Đông Thâm dám chắc chắn một trăm phần trăm bên dưới là Tần Xuyên, cho dù có chút khoảng cách thì cũng không thể quá xa.
Tưởng Ly ngẫm nghĩ: "Có thể nào là vì họ chưa xong việc không?" Thật ra cô càng muốn theo đám người đó tìm ra mật đạo, cho dù nhìn một cái cũng tốt.
Lục Đông Thâm nhìn thấu suy nghĩ của cô, mỉm cười xoa mạnh đầu cô: "Nghĩ gì vậy? Họ là những người sành sỏi trong việc chôn cất quan tài, sao có thể mất nhiều thời gian đến thế? Họ đã sớm theo dây về nhà rồi. Đi thôi, trời sắp sáng rồi, chúng ta phải khẩn trương điều chỉnh lại thể lực."
Ba người lại dựng lều lên.
Lục Đông Thâm bị ép ngủ chung với Nhiêu Tôn.
Lều đôi tuy lớn nhưng cả hai đều cảm thấy kỳ kỳ. Lục Đông Thâm còn không giống Dư Mao – một cậu nhóc người vùng núi không chút bụng dạ nào. Nhiêu Tôn cảm thấy, tuy rằng có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi thật sự nằm chung một căn lều với đối thủ của mình trên thương trường, anh ấy vẫn không thấy tự nhiên...