Thương Lăng về đêm, hương vị cuộc sống của con người lại càng thêm nồng đậm.
Đây là mùi hương mà Tưởng Ly thích nhất.
Rượu mở đầy bàn, đủ các loại. Không ép rượu, nhưng trong bầu không khí mùi rượu hòa lẫn mùi thịt thơm phức như thế này, không cần ép cũng thích uống.
Chuyện Mark và Phù Dung đính hôn đã sớm lan truyền khắp nơi từ lúc hoàng hôn, thế nên đêm vừa xuống, mọi người đều chạy cả đến, những món quà mừng to to nhỏ nhỏ sắp chiếm lấy một nửa căn nhà. Tưởng Ly bày tỏ thái độ với mọi người: Đừng nghĩ tặng xong đợt này là xong đâu. Hai người họ kết hôn, bao lì xì của mọi người phải to một chút mới được.
Mọi người đều cười nói: Nhất định mà. Thương Lăng có chuyện vui, ai ai cũng muốn được hưởng chút may mắn.
Nói đến mức Phù Dung cũng ngại.
Mark cũng không phụ lòng tốt của Tưởng Ly. Không biết được "Ấn Đường Đen" đứng sau chỉ đạo hay chính anh ta bỗng dưng thông suốt. Tóm lại, anh ta đã cầu hôn Phù Dung ngay trước ánh mắt chăm chú của mọi người.
Chỉ có điều, lúc đó Mark tay cầm một con dao sắc, mũi dao cắm vào một miếng thịt bò Tây Tạng đã được nướng xong, nói với Phù Dung: "Em đến với anh đi, ý của anh là hãy làm vợ anh. Em yên tâm, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em. Nếu em cảm thấy ổn thì hãy ăn miếng thịt này. Sau khi em về làm vợ anh, nếu anh có thịt ăn sẽ tuyệt đối không để em phải uống canh."
Câu nói này quá thực tế, chính là một lời mà kiểu người như Mark có thể nói ra. Tưởng Ly từng chứng kiến nhiều màn cầu hôn, nhưng kiểu như Mark quả thực là lần đầu tiên, khiến cô cười suýt ngất.
Đám người xung quanh ra sức reo hò, đòi Phù Dung gật đầu đồng ý.
Phù Dung nghe được câu này thật ra rất cảm động, cũng là không ngờ trước mặt mọi người, Mark có thể nói như vậy, hốc mắt đã hơi đỏ lên. Đến lúc mọi người xung quanh hò dô tác hợp, cô ấy lại cười thành tiếng.
Cô ấy là một cô gái có tư tưởng kiên định, đi theo Mark rồi là không nghĩ tới ai khác, một lòng một dạ muốn sống thật hạnh phúc. Thế nên cô ấy ngại ngùng đẩy Mark một cái: "Đâu phải một miếng thịt? Anh cho em một khúc to đùng như vậy, muốn em nghẹn chết à?"
Vừa nghe xong câu này, Mark biết ngay là cô ấy đã đồng ý, tâm trạng quá vui, hào sảng xé đôi miếng thịt bò Tây Tạng ra, anh một miếng, miếng còn lại nhét vào miệng Phù Dung.
Mọi người xung quanh lại được phen sôi sục.
Rửa tay xong, Mark rút ra một chiếc nhẫn, nói với Phù Dung: "À... Chiếc nhẫn này anh ra trung tâm thành phố để mua, cũng không biết liệu em có thích không, chỉ muốn tạo cho em một bất ngờ thôi. Nhẫn không đắt, em đừng chê là được. Nhưng... Nhưng nếu như em không thích cũng không sao, anh dẫn tới thành phố khác để mua."
Vừa nhìn thấy nhẫn, mắt Phù Dung lại đỏ lên. Lần này không thể kiềm chế được nữa, nước mắt cô vòng quanh, nhưng cô vẫn cười nói với anh: Nói linh tinh gì vậy, nhẫn đâu ai phân biệt xấu đẹp, đắt rẻ.
Mọi người xung quanh vỗ tay nói: Hay.
Nguyễn Kỳ chống cằm quan sát cảnh này, thở dài: "Tuyệt quá, thật lãng mạn."
Nhiêu Tôn bày ra vẻ mặt khó tin: "Thế này mà gọi là lãng mạn? Cách của anh hay hơn của anh ta nhiều."
"Cách đó của anh gọi là dụ dỗ." Nguyễn Kỳ hất cằm về phía Mark: "Nhìn người ta đi, đó mới gọi là tình cảm chân thành. Mấy màn hoa hòe hoa sói lúc cầu hôn chỉ là để người khác nhìn thôi, hữu dụng mới là chân lý."
Nhiêu Tôn sắp oan muốn chết.
Tưởng Ly bỗng dưng tò mò, hỏi họ nghi thức cầu hôn cầu kỳ đến mức nào. Nhiêu Tôn bực dọc nói: "Không nhiều trò như Lục Đông Thâm."
Nguyễn Kỳ nhìn sắc mặt anh ấy, cố nhịn cười, rồi kể lại đầu đuôi màn cầu hôn của Nhiêu Tôn. Tưởng Ly nghe rất nghiêm túc, nghe tới cuối cùng còn không nhịn được, đập bàn cười sằng sặc: "Tôn thiếu ơi Tôn thiếu, chiêu đó của anh đối phó với mấy thiếu nữ vị thành niên thì được, để đối phó Nguyễn Kỳ ư? Đừng đùa nữa, em và cô ấy là phụ nữ trưởng thành rồi."
Một câu nói khiến Nhiêu Tôn suýt nữa lật tung bàn.
Nhưng sự bực dọc ấy cũng nhanh chóng tan thành mây khói, cũng nhờ sự nhiệt tình của người Thương Lăng.
Người ta hay nói "chuyện tốt có đôi", đêm nay chính là như vậy.
Ngoài Phù Dung và Mark, chuyện đám cưới của Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ cũng trở thành đề tài nóng hổi cho mọi người bàn luận. Có câu "đông người xếp củi lửa bốc cao", sau khi mọi người lời qua tiếng lại, Nguyễn Kỳ cuối cùng đã trở thành Nhiêu phu nhân nọ, Nhiêu phu nhân kia, nghiễm nhiên về chung một nhà.
Lần này coi như Nhiêu Tôn đã vớt vát lại được thể diện. Anh ấy cười cứ gọi là khoa trương, liếc nhìn Nguyễn Kỳ: Chiêu trò cũ rích thì sao nào? Ôm được người đẹp về nhà là được.
Thế nên vào lúc này, anh ấy vẫn khá tán đồng với ý kiến Lục Đông Thâm đưa ra: Chiêu không quan trọng mới hay cũ, hữu dụng là được.
Suốt cả buổi, Tưởng Ly đều ngồi cười, nhìn các anh em ở Thương Lăng mà cười, nhìn Mark và Phù Dung mà cười, nhìn Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ mà cười... Cô giơ cốc rượu lên, nhìn họ đùa nghịch vui vẻ qua lớp chất lỏng màu hổ phách.
Thế giới trong cốc rượu thật náo nhiệt.
Có thể, bao nhiêu niềm vui trên đời đều đã đọng lại hết trong cốc rượu này.
***
Cuộc sống của Cận Nghiêm không dễ chịu gì. Nguyên nhân là vì anh ta phải nghiêm ngặt giám sát các vệ sỹ việc theo sát Lục Đông Thâm, còn không được công bố rõ nguyên nhân. Cũng có người trong Hội đồng quản trị hiếu kỳ hỏi, anh ta chỉ có thể nói: Chủ tịch mới vừa nhậm chức, cần đảm bảo sự an toàn.
Rõ ràng đây không phải là một cái cớ dễ thuyết phục đám đông. Nhưng vì thân phận luôn đứng giữa mọi việc của anh ta trong tập đoàn nên mọi người cũng không thể nói nhiều. Chỉ là có người hay lẩm bẩm: Lục Môn đưa ra quy định này từ khi nào chứ?
Những nghi hoặc của mọi người xung quanh chẳng là gì, bao năm nay Cận Nghiêm chịu đựng không ít, đã sớm quen. Sở dĩ anh ta cảm thấy tháng ngày thật nhọc nhằn là vì Lục Đông Thâm. Mỗi lần anh ta sắp xếp vệ sỹ tới gần Lục Đông Thâm, anh lại phóng qua hai ánh mắt lạnh như băng, khiến sống lưng anh ta cũng run rẩy.
Mà chung quy, Lục Đông Thâm vẫn tới tìm họ tính sổ.
Lúc Cận Nghiêm bị gọi vào văn phòng, Dương Viễn cũng có mặt. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hiểu rõ trong lòng.
Tưởng Ly đi được nhiều ngày rồi. Trong khoảng thời gian này, Lục Đông Thâm vẫn sinh hoạt bình thường, đi làm về nhà, có hôm tiếp khách xong mới về nhà, các vệ sỹ đều ra ra vào vào áp sát. Hầu hết lịch trình và việc ăn uống của anh đều có bảo vệ sỹ và quản gia trông coi.
Quản gia nói: Những tưởng sau khi phu nhân đi, anh sẽ coi nhà như khách sạn, nào ngờ mấy ngày nay anh về nhà như bình thường, chỉ có điều vừa về liền ra vườn hoa ngồi rất lâu, học hỏi những người làm vườn, cách chăm sóc mấy cây hoa của phu nhân.
Quản gia còn nói: Về sau ông mới biết, thì ra lúc trước anh thỉnh giáo cách nấu ăn với đầu bếp cũng là vì phu nhân. Đó là khoảng thời gian chia tay dài nhất của anh và phu nhân.
Nhưng, điều này không đồng nghĩa với việc Lục Đông Thâm sẽ không truy cứu!
Sau khi Cận Nghiêm đi vào, Lục Đông Thâm đang phê duyệt tài liệu không buồn ngẩng đầu lên, hờ hững nói một câu: "Nói một ít chuyện riêng. Cận Nghiêm, đám vệ sỹ của anh tiếp tục đứng đây rất chướng mắt."
Khẩu khí rất lạnh nhạt và bất mãn.
Cận Nghiêm ra hiệu cho mấy người vệ sỹ lần lượt ra ngoài.
Cửa văn phòng đóng lại, trở thành không gian kín của ba người.
Lục Đông Thâm vẫn ngồi phê giấy tờ, giống như tảng lờ sự tồn tại của hai người còn lại, cũng không bảo Dương Viễn và Cận Nghiêm ngồi xuống, để mặc cho họ đứng đực ở đó.
Ban đầu Dương Viễn cũng không cảm thấy gì. Anh ấy tự động châm một điếu thuốc lên, đi tới khu vực tiếp khách để hút. Sau khi hút xong một điếu, phát hiện Lục Đông Thâm vẫn đang làm việc, Cận Nghiêm cũng không ngồi xuống ghế, anh ấy liền đứng đó, cả hai người im lặng trong một sự khó hiểu.
Dương Viễn không nhịn được. Hơn nữa, bản thân anh ấy còn có việc nữa, mới hẹn một em gái thân hình nóng bỏng cùng ăn tối, không thể bị một tay Lục Đông Thâm phá hủy được.
Anh ấy tiến lên, đập bàn: "Chúng ta có thể nói thẳng không?"
-Hết chương 624-