Chương 384: Cảm tạ anh Lục

Người tình trí mạng

Ân Tầm 16-10-2023 12:05:59

Tầng một và tầng hai của Lâm khách lầu đều là khu thưởng trà, phòng ngủ nằm ở một khu vực độc lập trên gác. Tưởng Ly ngồi yên trong phòng ngủ không ra ngoài. Cửa sổ hình củ ấu của tiểu lầu ngăn cách tiếng mưa nhưng không ngăn được âm thanh vang vọng trong tai cô. Dường như cô nghe thấy chiếc chuông lạc đà Đông Ba hình sừng trâu hoàn toàn bằng đồng ở cửa ra vào đang rung lên, bị nước mưa đánh vào kêu ting tang loạn nhịp, có người đã bước vào Lâm khách lầu. Dường như cô cũng nghe thấy tiếng Tưởng Tiểu Thiên chào đón: Mau vào, mau vào... Dường như cô còn nghe thấy tiếng người đó đi lên tầng hai, bước chân vững vàng mạnh mẽ. Là những bước chân theo thói quen của anh, chậm rãi từ tốn, tự tin điềm đạm, cũng giống như cách ứng xử của anh ở đời vậy. Tưởng Ly nhìn người con gái trong gương: Khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt thì bối rối, không che giấu được. Nếu nhìn kỹ, hơi thở bật ra từ lỗ mũi có phần gấp gáp, dồn dập, thậm chí theo từng tiếng bước chân của người đàn ông, huyệt thái dương đang giật lên từng hồi. Cô giơ tay xoa xoa mặt, gò má hơi đau, khóe môi đã bị thương lúc ở võ quán, đã được người ta bôi thuốc sát trùng. Tưởng Ly cắn môi, vừa động, khóe môi vẫn còn đau. Cô nhớ lại giấc mơ ban nãy. Cô không mơ thấy Dương Viễn hay Nhiêu Tôn, lại mơ thấy anh. Là mơ thấy, hay anh đã thật sự đến? Chớp mắt, cô lại nhớ tới gương mặt đầm đìa máu, đáy lòng vẫn cứ trầm xuống. Đây chẳng phải giấc mơ nào khiến người ta vui vẻ thoải mái. Tiếng bước chân dừng lại ở tầng hai. Trái tim Tưởng Ly cứ bị treo ngược lên không trung như thế, cho đến khi có một loạt những tiếng bước chân khác khẽ khàng, nhanh nhẹn hơn thay thế, sau đó là tiếng gõ cửa dè dặt. Tưởng Tiểu Thiên thò đầu vào qua khe cửa, cười trừ có phần cẩn trọng: "À... gia ạ, bên ngoài... có khách đến." Tưởng Ly rời mắt khỏi chiếc gương, kìm nén cảm xúc lãnh đạm nói: "Lâm khách lầu vốn là một trà lầu, mở cửa kinh doanh, khách tới cửa là chuyện rất bình thường, em tiếp đón là được." Tưởng Tiểu Thiên nghe xong câu này, ngẫm nghĩ rồi nói: "Lúc gia không có ở Thương Lăng, em tiếp đón khách không có gì đáng trách. Nay gia đã trở về, khách đến đây uống trà đều vì nể mặt gia mà đến, em vẫn tiếp đón thì không còn thích hợp." Tưởng Ly quay đầu nhìn Tưởng Tiểu Thiên. Tưởng Tiểu Thiên lập tức mỉm cười, cười đến nỗi cơ mặt sắp co giật mới nghe thấy Tưởng Ly nói một câu: "Được rồi, chị biết rồi." Mười phút sau, Tưởng Ly đi ra khu thưởng trà ở tầng hai. Trong khu thưởng trà có những bàn riêng lẻ và có phòng kín, nhưng phần nhiều vẫn là bàn riêng lẻ, đều nằm ở những vị trí thích hợp nhất để ngắm cảnh. Phòng kín ít hơn, riêng tư, không có hẹn trước không được mở. Ngày mưa, Lâm khách lầu rất yên tĩnh, thích hợp chọn một chỗ vừa ngắm cảnh vừa thưởng trà vừa nghe tiếng mưa rơi. Vị trí đẹp nhất đã bị người ta chiếm cứ. Từng ô cửa sổ nhỏ được dựng bằng sào trúc, nước mưa rơi xuống lớp gạch lưu ly, rồi men theo hiên cửa rơi xuống. Mưa vừa phải, đủ hình thành từng chuỗi liên tục như rèm châu. Ánh sáng trong trà lầu vàng dịu, , so với bầu trời sầm xì ngoài kia thì ấm áp vô cùng. Cây đèn lồng thanh lọc gió mưa, khi tràn vào phòng đã có phần thưa thớt, thi thoảng làm dấy lên những tiếng chuông gió vụn vặt, thành chuỗi nghe rất êm tai. Ngồi ngay bên cửa sổ, chính là Lục Đông Thâm. Tưởng Ly đứng lại ngay chỗ rẽ chân cầu thang. Giây phút bóng hình anh đập vào mắt, cô bất giác nắm chặt tay vịn cầu thang. Cơn mưa ào ạt ban nãy như trút thẳng vào trái tim cô, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn hoàn toàn bất ngờ. Anh yên lặng ngắm từng hạt mưa tí tách đang nhỏ dần ngoài cửa sổ, cực kỳ ung dung, bình thản. Trời Thương Lăng hơi se lạnh, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, bên ngoài mặc bộ vest màu đen. Đôi giày da đó không dính một hạt mưa bụi, trên tay vịn của chiếc ghế gỗ bên cạnh vắt một chiếc áo dạ màu xám khói dài quá đầu gối. Một Lục Đông Thâm như vậy dường như ngay cả ông trời cũng ưu ái anh. Mưa gió bão bùng miên man không dứt càng tôn lên nét tự nhiên của anh, giống như tất cả chưa từng xảy ra, dường như anh cũng chưa từng rời xa, chỉ ra ngoài một chuyến, sau đó quay về đây nấu một ấm trà thanh, thưởng trà trong cơn mưa nhỏ. Chếch đối diện anh là một bức họa kinh Đông Ba được vẽ trên giấy Đông Ba, có bốn màu chủ đạo là đỏ, vàng, lam, lục, màu sắc muốn ôm trọn đặc điểm của cả một dân tộc. Cô vẫn luôn cảm thấy Lục Đông Thâm chỉ thuộc về thành thị, thuộc về thương trường, trên người chưa từng nhuốm chút bụi giang hồ nào. Nhưng một người ăn mặc nghiêm chỉnh như anh lại rất tương đồng hòa hợp với bức kinh văn Đông Ba đó. Tưởng Ly nghe thấy tiếng trái tim đang va chạm kịch liệt, sau đó có một âm thanh lí nhí nói với cô: Thật ra, anh ấy cũng có thể thuộc về nơi này, chỉ cần... mày lên tiếng giữ anh ấy lại. Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, Lục Đông Thâm thu lại tầm mắt, quay đầu hướng thẳng về ngã rẽ bên cạnh cầu thang. Cô mặc một chiếc áo dài màu trắng thuần đứng đó, mái tóc đã dài hơn rất nhiều, được cô bện lỏng tay đơn giản vắt bên vai. Ánh sáng ở đó không quá gắt, nhưng đôi mắt cô thì sáng rực, như ánh sao xa vậy. Đến lúc này Lục Đông Thâm mới ý thức được, dù mỗi ngày anh có xem ảnh cô bao nhiêu lần, dù trong mơ anh ôm cô, hôn cô bao nhiêu lần, đều không thể khiến trái tim anh nổi sóng như giây phút được nhìn cô tận mắt. So với lần trước gặp, cô lại gầy đi rồi. Trái tim anh ngâm ngẩm đau. Tưởng Ly đè nén giọng nói trong lòng ấy xuống, nhìn thẳng vào mắt anh tiến bước. Càng gần về phía anh, cô càng khinh bỉ suy nghĩ mới nảy sinh vừa rồi, trong đầu chỉ toàn là nỗi bi thương cô cố đè nén lúc trước để hỏi anh: Lục Đông Thâm, anh thật sự không cần em nữa sao? Anh bỏ cô mà đi, cô đuổi theo xe của anh dưới đêm tối, chỉ hy vọng anh có thể quay đầu nhìn cô một lần... Oán niệm đã hoàn toàn bóp nát bao nhớ nhung vào giây phút bốn mắt nhìn nhau. Ánh trăng đêm đó lạnh lắm biết không? Tới khi đi đến trước mặt anh, khi ngước lên nhìn anh lần nữa, ánh mắt đã nhạt nhòa như nước lọc: "Anh Lục muốn uống gì ạ?" Không cố tình làm như không quen biết, cũng không coi như người thân thuộc, một tiếng "anh Lục" đã khiến anh không khác gì những vị khách khác tới đây thưởng trà. Nghĩ tới điểm này, hơi thở của Lục Đông Thâm bỗng trở nên dồn dập, trái tim như bị ong mật thiêu đốt, nhói đau một cái, sau đó là cơn đau kịch liệt dâng lên như sóng cuộn biển trào. "Nghe nói, Lâm khách lầu nổi tiếng nhất là trà ba vị." Anh cất giọng khô khan. Tưởng Ly cười khẽ: "Được", dứt lời, cô bèn đi chuẩn bị. Lục Đông Thâm mải miết nhìn theo bóng cô. Trà ba vị của Lâm khách lầu lần lượt được tạo thành từ trà xanh, trà đỏ và trà hoa. Một hớp trà xanh thanh lọc, một hai trà đỏ dưỡng dạ dày, một hớp trà hoa thơm lưng ngan ngát. Khi Tưởng Ly chưa đến Thương Lăng, việc kinh doanh của Lâm khách lầu khá thảm. Sau khi Đàm Diệu Minh tiếp quản, các sản phẩm của trà lầu được Tưởng Ly cải thiện, lập tức cao lên mấy bậc, kinh doanh cũng theo đó khá hơn. Trong đó trà ba vị là nổi tiếng nhất. Nhưng không chỉ đơn thuần là trà xanh, trà đỏ, trà xoa, mỗi loại trà đều cực kỳ tỉ mỉ. Tưởng Ly bưng lò trúc, than thơm lên. Trên bàn trà có một tách trà có cắm thìa dài, tách trà, hộp trà làm bằng gạch thủ công có khắc hình ngọc lan trắng, miệng hộp được buộc chặt bằng một dải gấm trắng, ngoài ra còn nhiều dụng cụ pha trà khác. Cô lần lượt giới thiệu cho Lục Đông Thâm. Nhưng Lục Đông Thâm không nhìn đồ uống trà hay lá trà trước mặt, anh chỉ nhìn chăm chú gương mặt cô. Đợi cô nói xong, anh mới lên tiếng: "Khách hàng là Thượng đế, là bà chủ của Lâm khách lầu, phải chăng nên đích thân pha loại trà ba vị này mới được?" Tưởng Ly biết anh chẳng để tâm việc uống trà, nhưng cũng tình nguyện diễn màn kịch này. Cô đứng bên cạnh anh, không giận không bực: "Tôi vui lòng phục vụ. Anh Lục đây là người làm ăn lớn, dĩ nhiên sẽ không thiếu tiền boa." Lục Đông Thâm khẽ mím môi, rút ví tiền ra khỏi túi áo dạ, rồi rút một tập tiền đặt bên cạnh tay cô: "Đủ không?" Tưởng Ly không đón lấy, trên mặt vẫn giữ vững sự dịu dàng hòa nhã. Cô quay đầu gọi Tưởng Tiểu Thiên lên: "Nhận tiền boa của anh Lục, tối nay thêm rượu cho mấy anh em uống." Dứt lời cô nhìn sang Lục Đông Thâm, mỉm cười: "Xin cảm tạ anh Lục." -Hết chương 384-