Đầu kia im lặng một lát rồi cười nói: "Một người là Dương Viễn, một người là Cận Nghiêm, ở trong tập đoàn làm chức vụ cấp cao, vốn dĩ luôn có bổn phận và trách nhiệm của mình. Kết quả bây giờ lại thành ông Hanh ông Cáp*."
*Hai thần giữ miếu của đạo Phật, một người phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ miệng.
Tưởng Ly một tay cầm di động, một tay chống hông, đi đi lại lại: "Công việc hiện tại của họ trong giai đoạn này chính là trông chừng anh, luôn luôn nắm rõ tình hình sức khỏe của anh."
Ngoài việc ngày ngày gọi một cuộc điện thoại quấn lấy Lục Đông Thâm, Dương Viễn và Cận Nghiêm còn phải báo cáo với cô tình hình của anh. Nhất là Dương Viễn. Chỉ thị cô đưa ra là lúc nào cũng phải nắm rõ tình trạng sức khỏe của anh, không thể thiếu sót dù chỉ một chút.
Trước khi gọi điện thoại cho Lục Đông Thâm, cô nhận được tin nhắn của Dương Viễn. Anh ấy nói với cô chuyện Lục Đông Thâm bị ngất, sau đó bổ sung thêm một câu: Sợ nhất là hiệu ứng cánh bướm, thế nên mọi việc phải thật nhanh chóng, xong việc cũng phải cẩn thận.
Dương Viễn không nói rõ ràng nhưng Tưởng Ly thì hiểu "hiệu ứng cánh bướm" trong lời nói của anh ấy có nghĩa là gì. Đối với một người vừa ngồi lên vị trí Chủ tịch, không được phép xảy ra sự cố, dù là nhỏ nhất.
Lục Đông Thâm khẽ cười: "Nếu đã vậy, anh nghĩ Dương Viễn cũng đã thông báo với em là anh không sao."
"Anh hiểu em và Dương Viễn đang lo lắng chuyện gì mà."
"Bắt đầu từ khi Lục Môn được sáng lập tới nay, vị trí cao nhất chưa bao giờ là một chỗ dễ ngồi. Bản tính con người là vậy, hôm nay không vì chuyện ngất xỉu thì ngày mai cũng sẽ tìm ra sơ hở khác. Nghĩ thông suốt được điểm này, thật ra cũng không còn gì phải lo lắng nữa."
Tưởng Ly thở dài: "Để anh được ngồi vững vị trí ấy tuy là hy vọng của em, nhưng em lo lắng cho sức khỏe của anh hơn. Đông Thâm, khi em không ở bên cạnh anh, anh phải hết sức cẩn trọng, hết sức đề phòng, đừng cắm đầu vào công việc không thoát ra được."
"Hết cách thôi, bà xã bỏ anh mà đi, chỉ có thể lấy công việc ra giết thời gian."
"Lục Đông Thâm!"
"Tuân lệnh phu nhân." Lục Đông Thâm lập tức đổi giọng: "Anh sẽ ghi nhớ nằm lòng lời dặn của phu nhân, yên tâm đi."
Yên tâm được mới lạ đó.
Tưởng Ly bèn ngồi hẳn xuống, vừa moi mấy cọng si mật dưới lớp đất cát vừa thông báo cho Lục Đông Thâm hành trình tiến vào sa mạc sắp tới của mình: "Nếu ông già đã chịu dẫn đường, thì Huyền thạch nhất định tồn tại, hơn nữa mới đầu quan sát thì có vẻ ông ấy biết rõ vị trí của nó. Như thế có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian."
Ở đầu kia, Lục Đông Thâm trầm mặc, lát sau anh nói: "Nhất định phải chú ý an toàn."
Tưởng Ly khẽ "ừm" một tiếng.
Con mắt phía đường chân trời đã mở ra, tia sáng xuất hiện, đánh lùi gần hết bóng tối còn sót lại. Cô cảm thấy gương mặt mình ấm áp hơn. Quay đầu nhìn về phía chân trời, cực kỳ sáng sủa, giống như niềm hy vọng mới hình thành.
Cô nhớ anh rồi.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Lục Đông Thâm rơi vào trầm mặc một lúc lâu.
Dương Viễn vẫn đang ở trong phòng làm việc của anh chưa đi đâu, từ đầu tới cuối ngồi nói chuyện với bộ phận Quan hệ ngoại giao. Bên này, điện thoại bàn đổ chuông liên tục, Lục Đông Thâm nằm ườn ra sofa bất động, hoàn toàn không đoái hoài tới nó.
Thế là Dương Viễn như bay loạn khắp phòng, lúc thì nghe di động, lúc lại nói chuyện máy bàn. Việc nhiều nhưng cũng vẫn tuần tự. Tới khi phòng làm việc yên ắng trở lại, Dương Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước sofa, chống hông nhìn Lục Đông Thâm: "Đám phóng viên này, mũi còn thính hơn cả Tưởng Ly."
Lục Đông Thâm ngồi bật dậy, bất thình lình nói: "Tôi phải đi tìm cô ấy."
"Hả?" Dương Viễn sững người: "Tìm ai? Tưởng Ly?"
"Cô ấy sắp vào sa mạc rồi, tôi càng nghĩ càng thấy nguy hiểm." Sắc mặt Lục Đông Thâm nặng nề.
Bên tai anh cứ vang vọng mãi tiếng "ừm" đó của cô, khẽ khàng nhẹ nhàng, giống như một con mèo bé nhỏ, dường như lúc nào cũng thể hiện sự cô đơn và bất lực của mình. Anh cảm thấy cô cần anh bên cạnh, nhất là khi đối mặt với nơi nguy hiểm như thế.
Dương Viễn không chút khách khí tạt vào mặt anh một gáo nước lạnh: "Bây giờ cậu đi tìm cô ấy? Cậu nằm mơ à. Chưa nói đến việc cậu không đi đâu được, cho dù cậu đi được, thân phận của cậu cho phép sao?"
Lục Đông Thâm ngẩng mặt nhìn anh ấy, nhíu mày: "Dương Viễn, tôi chỉ bị choáng một chút, thời gian trước sau chưa đầy nửa phút, sao vào tai Tưởng Ly đã thành ngất xỉu rồi?"
Dương Viễn đứng trên cao nhìn anh: "Khác nhau sao? Nhất là trong mắt đám cổ đông kia. Lục Đông Thâm, cậu phải hiểu rõ, cậu xảy ra chuyện khi đang họp Hội đồng quản trị. Mấy lão già trước kia luôn ôm thái độ ngờ vực đối với cậu, còn cả những người bị cậu rút bớt quyền cổ đông nữa đều chỉ mong sao nhân cơ hội này gạt được cậu xuống đấy."
Lục Đông Thâm rút một điếu thuốc ra, từ tốn nói: "Họ có bản lĩnh ấy sao?"
"Lòng người hiểm ác mà. Phòng Quan hệ ngoại giao rối thành một nùi rồi ban nãy cậu không thấy à?" Dương Viễn ngồi đối diện anh, tiện thể giật luôn điếu thuốc trong tay anh, ném xuống bàn: "Chúng ta nhìn theo một góc độ khác, cho dù cậu không biết sợ, cũng cứ cho là bọn họ chỉ biết nhìn cậu trừng trừng mà chẳng làm được gì đi nữa, được, cậu đi rồi, tìm được Tưởng Ly rồi, cùng cô ấy như chim liền cánh du ngoạn nơi sa mạc, cô ấy biết rõ tình hình sức khỏe của cậu, cậu cảm thấy quá trình này cô ấy không lo lắng cho cậu sao? Một khi thể lực của cậu không đủ, ở sa mạc gặp thêm chút nguy hiểm gì, cậu bảo cô ấy nên lo cho cậu hay lo cho bản thân đây?"
Sắc mặt Lục Đông Thâm càng trầm đi thấy rõ.
Dương Viễn thấy vậy, giơ tay vỗ vai anh: "Cậu ấy à, nghe lời một chút, ngoan ngoãn một chút, đừng để tôi và Cận Nghiêm lo lắng quá. Cậu nói xem, xưa nay cậu đâu phải là người làm việc bồng bột, lần này cũng đừng nghĩ gì làm nấy nữa. Tôi biết cậu lo lắng cho cô ấy, nhưng nói thật lòng, bây giờ cậu xuất hiện trước mắt cô ấy chưa chắc là tạo cho cô ấy bất ngờ, có khi là thảng thốt ấy chứ. Cậu muốn khiến mọi tâm huyết của cô ấy đổ bể sao? Cậu không ở bên cô ấy, có khi cô ấy lại thảnh thơi không lo không nghĩ. Hơn nữa, còn có Nhiêu Tôn. Tôi luôn cảm thấy lần này là lần sáng suốt nhất của cậu, đây là ưu thế lớn nhất của một tình địch. Vì từng thích nên gặp nguy hiểm mới bất chấp không từ nan. Quan trọng hơn là, Tôn thiếu nhà người ta sức khỏe cường tráng, không bệnh không tật, cậu nói đúng không?"
Lục Đông Thâm nghiêng đầu nhìn anh ấy, từ từ bật ra một chữ: "Cút."
Dương Viễn lắc đầu: "Bây giờ cậu phải nhìn nhận rõ tình hình. Tôi cút rồi, ai cống hiến cho cậu? Vẫn câu nói đó thôi, bây giờ cậu đang ở trong tình thế đặc biệt, có biết bao con mắt nhìn chằm chằm. Lần choáng váng này của cậu đã bắt đầu có người kiếm chuyện thị phi rồi, thế nên, đối phó với chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất."
***
Gần đây tình trạng của Trần Du hơi tệ một chút. Bụng cô mỗi ngày một to ra, tuy rằng buồn ngủ liên miên nhưng lại gặp ác mộng liên tục.
Khi Thai Nghiệp Phàm mở mắt ra, ngoài trời vẫn còn tối đen. Anh quay đầu, nhìn thấy Trần Du đang đầu tóc rũ rượi ngồi trên giường. Ánh trắng hắt vào soi rõ gương mặt trắng bệch của cô, khiến Thai Nghiệp Phàm giật nảy mình, giơ tay bật đèn ngủ, lục tục ngồi dậy.
"Em sao thế này?" Anh sát lại gần, hỏi. Trán Trần Du vã đầy mồ hôi, tóc cô ướt rượt: "Em lại gặp ác mộng à?"
Trần Du nhìn chòng chọc bức tường đối diện, rõ ràng vẫn còn chưa thoát ra khỏi cơn hoảng sợ. Thai Nghiệp Phàm ôm cô vào lòng, vuốt ve đầu cô: "Không sao rồi, không sao rồi, tỉnh dậy khỏi ác mộng lại là mùa xuân."
"Em mơ thấy có rất nhiều người chết." Trần Du lẩm bẩm trong lòng anh, giọng nói khô khốc: "Họ đều vây quanh giường em, nhìn em chằm chằm, cũng không nói tiếng nào, đáng sợ quá."
"Chỉ là mơ thôi, đừng nghĩ nhiều, ngày mai anh đưa em ra ngoài đi lung tung chơi cho khuây khỏa."
Trần Du ngước lên, ánh mắt lo lắng: "Em còn mơ thấy cả Tưởng Ly. Cô ấy không ổn, cực kỳ không ổn..."
-Hết chương 632-