Có một sự kích động như sắp chết đuối.
Nhịp tim tăng nhanh, hơi thở dồn dập, thậm chí không thể thở nổi...
Khi khuôn mặt Nhiêu Tôn dần dần áp sát xuống, Nguyễn Kỳ không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh nữa, hai bên tai ù đi, giống như tập trung ngàn vạn con ong mật. Cô nhìn thấy mặt Nhiêu Tôn mỗi lúc một gần hơn, gần tới mức nhòa đi trước mắt cô, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của anh, ánh mắt chứa cả đại dương.
Nguyễn Kỳ mơ hồ có một sự mong đợi...
Mong đợi điều gì, trong lòng cô rất rõ.
Có một dự cảm đang ngoằn ngoèo xuất hiện.
Chắc là anh cũng thích phải không? Nếu không sao anh lại gần gũi với cô như vậy?
Cô không biết vào lúc này mình nên có biểu hiện như thế nào? Nên đẩy anh ra vờ lạt mềm buộc chặt? Hay nhắm chặt mắt lại mặc cho mọi việc xảy ra? Cô chưa từng tiếp xúc với đàn ông, không biết khi gặp phải hoàn cảnh này đàn ông sẽ thích con gái có phản ứng thế nào.
Như có ngàn vạn vó ngựa lao qua trái tim, cả người cô cứng đờ như khúc gỗ, hai tay chốc hai bên người, nắm lại gắt gao...
Nhưng, khi bờ môi của Nhiêu Tôn gần như dính vào môi cô thì anh chợt cứng người.
Anh đã dừng lại.
Anh nhìn Nguyễn Kỳ rất lâu từ trên xuống dưới, đại dương trong đôi mắt dần dần biến màu, trở nên phức tạp, nghi hoặc, thậm chí là có sự mơ hồ.
Nguyễn Kỳ là một cô gái nhạy cảm, cô nhìn rõ mọi sự thay đổi nơi đáy mắt anh, trái tim chợt nhói lên chút đau buồn và hụt hẫng. Bàn tay nắm chặt đã có động tác mang tính phòng vệ nhanh hơn não bộ. Cô đẩy anh ra, bò dậy, hắng giọng: "Nhiêu Tôn, anh là đàn ông ức hiếp đàn bà con gái còn ra thể thống gì?"
Cô đã thành công tìm được đường lùi cho mình.
Nhiêu Tôn bị đẩy ngã chỏng vó, đồng thời lúc này trong lòng cũng áy náy sâu sắc vì hành động mê hoặc nhất thời ban nãy của mình. Anh vò đầu, cười ngượng ngập, thầm mắng bản thân: Nhiêu Tôn à Nhiêu Tôn, mày không biết xấu hổ sao? Khi chưa xác định rõ tình cảm với người ta đã trêu chọc con gái nhà người ta làm gì?
Sau khi Nguyễn Kỳ đứng dậy, anh cũng đứng dậy theo, chuyển chủ đề: "Dưới đất có dấu vết lôi kéo, chưa biết chừng hai người họ đã bị người Tần Xuyên đưa đi rồi." Nguyễn Kỳ "ừm" một tiếng, không nói thêm nhiều nữa.
Nhiêu Tôn nhìn theo bóng Nguyễn Kỳ, nhất thời không đoán được cô đang nghĩ gì trong lòng, cũng trách mình đang yên đang lành thì phá vỡ bầu không khí hòa hảo hữu nghị, càng nghĩ anh càng cảm thấy hành vi vừa rồi của mình rất khốn nạn.
Nhưng giấu giấu giếm giếm không phải tác phong của Nhiêu Tôn. Anh tiến lên giữ chặt cô lại, làm Nguyễn Kỳ giật mình.
"À... chuyện ban nãy... xin lỗi nhé." Anh gượng gạo xoa xoa mũi.
Nguyễn Kỳ nhìn chằm chằm gương mặt của anh, nhìn mãi nhìn mãi, cảm xúc trong ánh mắt chợt biến đổi. Nhiêu Tôn thông minh vội quát: "Không được cười!"
Nhưng đã muộn rồi...
Một giây sau Nguyễn Kỳ lại cười sằng sặc.
Vậy là trong chốc lát sự gượng gạo và thiếu tự nhiên giữa hai con người đã được hóa giải.
Nhiêu Tôn đứng đờ người ra đó như khúc gỗ, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nguyễn Kỳ quay mặt đi không nhìn anh, không ngừng xua tay với anh: "Không được rồi không được rồi, Nhiêu Tôn, sau này khi nói chuyện anh đừng nhìn tôi nhé..."
Nhiêu Tôn bực dọc đến mức mong sao người rơi xuống vực là mình.
Khó khăn lắm mới dứt được cơn cười. Nhiêu Tôn cũng biết điều, không nhìn cô nói nữa, đề nghị hai người họ sẽ xông thẳng vào thôn.
Nguyễn Kỳ nhìn sắc trời, lắc đầu nói: "Phải đợi trời sáng."
Điều này khiến Nhiêu Tôn thấy cực kỳ khó hiểu.
Nguyễn Kỳ giải thích: "Giờ giấc nghỉ ngơi của người Tần Xuyên rất kỳ lạ. Người bình thường khi mặt trời mọc thì đi làm, khi mặt trời lặn thì đi nghỉ. Còn người Tần Xuyên thì ngược lại. Họ đều đợi tới khi mặt trời khuất núi mới bắt đầu hoạt động thậm chí là lao động, đến ban ngày thì lại tuyệt nhiên không ra cửa. Thế nên đợi tới sáng, cả thôn sẽ như thôn chết vậy, im ắng không một tiếng động, đến tiếng chó sủa cũng không nghe thấy, cực kỳ ghê rợn."
Điều này khiến Nhiêu Tôn cực kỳ tò mò.
Sao lại có quy tắc nghỉ ngơi kiểu này?
"Đợi trời sáng đi, cũng không lâu nữa đâu." Nguyễn Kỳ nhìn giờ và nói: "Giờ này có lẽ người Tần Xuyên cũng đang lục tục về nhà rồi."
Nhiêu Tông gật đầu.
Đợi vậy.
Đợi tới khi trong thôn không còn ai ra ngoài hoạt động càng tốt. Nếu thật sự giáp mặt người Tần Xuyên, anh nhất thời vẫn chưa biết phải làm sao.
Rất lâu sau Nguyễn Kỳ lên tiếng: "Có chuyện này tôi rất hiếu kỳ."
Nhiêu Tôn quay đầu nhìn cô, lại ý thức đến gương mặt mình, lập tức cúi đầu: "Chuyện gì?"
Nguyễn Kỳ thở dài, hỏi như đúng rồi: "Tưởng Ly có nói con bướm trên mặt anh khi nào mới hết không?"...
***
Trong phòng Hồi sức tích cực ICU.
Đêm đã khuya, toàn bộ hành lang đều chìm vào tĩnh mịch. Tận cùng hành lang có một ngọn đèn, cũng tối đi không ít, để lại một khoảng bóng mờ nhạt hắt lên bậu cửa sổ. Bên ngoài, trăng cũng không sáng, như có mây mù chốc chốc lại che chặt ánh trăng.
Bác sỹ và y tá trực ban trước nửa đêm còn qua lại với tần suất cao, tới sau nửa đêm thì những bước chân cũng vãn dần.
Hai vệ sỹ canh gác phòng ICU ngủ gật, xa xa hình như có tiếng chim cu cu đang kêu, thi thoảng vang lên một hai tiếng, khiến người nghe càng trở nên trầm tĩnh, càng muốn chìm vào giấc ngủ mơ màng hơn.
Chẳng biết đã qua bao lâu, ở tận cùng hành lang truyền tới tiếng bánh xe đẩy lăn trên mặt đất, rất khẽ. Nếu không phải thi thoảng vẫn có tiếng cọc cạch của bánh xe vang lên, không ai chú ý đến nó cả.
Trên xe đẩy có đặt một số dụng cụ kiểm tra và một vài thiết bị y tế, cồn hay thuốc khử trùng...
Một trong số hai vệ sỹ nhìn về bên này, thấy bác sỹ tới kiểm tra phòng thì cũng không nói gì, nhắm mắt tiếp tục mơ màng ngủ.
Bác sỹ đeo ống nghe trước ngực rồi đi vào phòng bệnh, cô y tá cũng đẩy xe đẩy trước cửa đi.
Charles Ellison nằm trên giường bệnh, nhắm nghiền mắt không chút sinh khí, cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Vết thương ngoài da của ông đã lành đến bảy, tám phần rồi, nhưng vết thương bên trong lại rất nghiêm trọng, trải qua mấy lần cấp cứu mà vẫn không thấy có dấu hiệu khá hơn.
So với vẻ khỏe mạnh lúc trước, Charles Ellison của bây giờ gầy gò như chỉ còn lại bộ xương không. Ông hôn mê lì bì, ngày ngày chỉ có thể sống dựa vào thức ăn lỏng và truyền nước dinh dưởng, cả gương mặt gần như biến dạng.
Bác sỹ đi tới đầu giường, đeo găng tay cao su dùng một lần lên, đầu tiên lật mí mắt Charles Ellison lên.
Charles Ellison không hề có phản ứng, đồng tử không có điểm tập trung.
Im hơi lặng tiếng, giống như một con cá nằm bẹp trên thớt.
Bác sỹ bỏ tay ra khỏi mặt Charles Ellison, đặt sang chiếc máy thể hiện dấu hiệu sinh tồn, sau khi tìm được nguồn điện thì đột ngột cắt đứt.
Màn hình cũng lập tức tối đen.
Bác sỹ vươn cánh tay qua, đặt lên mặt nạ oxy của Charles Ellison, sau đó nhẹ nhàng kéo ra.
Charles Ellison không còn mặt nạ oxy, ban đầu không có phản ứng gì, nhưng rất nhanh sau đó mí mắt động đậy, hơi thở trở nên gấp gáp, cơ mặt hơi co giật nhẹ. Nhưng tất cả xảy ra rất nhanh, chẳng bao lâu sau, Charles Ellison đã không còn nhúc nhích nữa.
Lại thêm một lúc nữa, bác sỹ đặt tay lên động mạch cổ của ông ta thăm dò, thấy đã hoàn toàn không còn hơi thở mới đeo lại mặt nạ oxy vào mặt.
Sau đó, bật chiếc máy bên cạnh lên...
-Hết chương 483-