Việc nghĩ họ là những người làm việc đó, Tưởng Ly cũng không phải là không có căn cứ. Cô nghĩ đến những người chết đã chịu hình phạt đến chết trong động kia, thủ đoạn dành cho họ tàn nhẫn đến mức nào? Cô nghĩ mạng người trong mắt người Tần Xuyên cũng chẳng đáng quý đến mức nào.
Ai ngờ Lục Đông Thâm lại có cách nhìn khác, anh nói: "Có lẽ không hoàn toàn là do họ."
Câu nói này lọt vào tai Tưởng Ly khiến cô có phần nghi hoặc.
Lục Đông Thâm thấp giọng phân tích: "Người cắt đứt dây chính và người kéo dây chính xuống vực có lẽ là hai nhóm người. Người phía trước thật lòng muốn lấy mạng chúng ta, còn người phía sau chỉ muốn chúng ta bị giữ trong vách động không thể ra ngoài. Xét từ việc chúng ta rơi xuống vực lại được cái lưới quái quỷ này giữ mạng, có lẽ người Tần Xuyên hoàn toàn không muốn lấy mạng chúng ta."
Hai nhóm người!
Tưởng Ly cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Chiêu này thật là thâm độc. Một khi hai người họ mất mạng, thì hoàn toàn có thể coi như một vụ rơi xuống vực, một tai nạn ngoài ý muốn.
Nghĩ tới đây, Tưởng Ly rùng mình.
Nhiêu Tôn...
Trong vách động đó nhất định vẫn còn người khác, đó có lẽ là người muốn lấy mạng của họ!
Đang còn trăn trở và bất an thì những ánh lửa đó dần dần đung đưa tới trước mặt họ.
Lục Đông Thâm ôm chặt eo cô và nói: "Yên lặng quan sát tình hình, chí ít đợi họ thả chúng ta xuống đã."
Tưởng Ly nín thở.
Ánh lửa càng lúc càng gần, có những bước chân lộn xôn, có những tiếng nói ríu rít, nhưng rất khẽ, như những tiếng thì thầm. Trong đầu Tưởng Ly chợt thoáng qua hình ảnh đoàn người đưa tang, ai nấy đều cúi gằm đầu xuống như thần chết, người duy nhất ngẩng đầu lên thì ánh mắt lại trắng xám trông rất đáng sợ.
Người đi đầu tiên đã dừng bước khi còn cách họ một quãng.
Tưởng Ly mượn ánh lửa nhìn qua.
Chỉ có thể nhìn thấy đôi giầy và chiếc quần người đó mặc.
Chỉ là một đôi giày vải đế bệt bình thường, ống quần rộng bằng vải thô, khiến cô nghĩ tới Tần Vũ, anh ta cũng mặc như vậy.
Xem ra, họ chắc chắn đã tiếp xúc với người Tần Xuyên rồi.
Người đó quát to một tiếng, không nghe rõ là nói gì, tóm lại, chẳng mấy chốc chiếc lưới kim loại đã bắt đầu từ từ hạ xuống.
Quả nhiên là có cơ quan, nếu không cũng không cố định được lưới kim loại.
Khi lưới kim loại chạm đất, cả Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đều không ai nhúc nhích. Cơ quan vẫn đang nằm trong tay dân thôn. Họ chỉ cần cử động sẽ rất dễ trở thành chim trong lồng.
Cho đến khi có người tiến lên khiêng họ ra khỏi lưới kim loại.
Người kia lại kéo cơ quan, lưới kim loại từ từ thu vào.
Người dẫn đầu lại nói gì đó với người bên cạnh. Ngữ điều của câu nói này Tưởng Ly nghe rất rõ, không giống âm sắc người bản địa, cũng không giống khẩu âm của dân tộc thiểu số mà thẳng và bằng. Ngữ điệu tuy không tiêu chuẩn nhưng nội dung thì nghe rất rõ.
Người đó nói: Trói lại.
Bốn năm người đàn ông lực lưỡng tiến lên, trong tay kéo theo dây thừng.
Sợi dây đó được bện bằng cây trinh nữ, ướt rượt, cọ xuống đất dính theo cả đống bùn đất vàng ruộm. Tưởng Ly cúi đầu len lén liếc nhìn sợi dây, có lẽ nó đã được ngấm nước muối, rất bền chắc.
Đến khi sợi dây được kéo lên trước, Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đột ngột đứng phắt dậy. Tay chân của hai người đều rất nhanh nhẹn, bất ngờ túm lấy hai tên phía trước, ngăn cản hành vi của họ.
Xung quanh trở nên hỗn loạn.
Tưởng Ly phóng mắt nhìn qua mới bàng hoàng nhận ra số lượng người dân không hề ít.
Người dẫn dầu gào lên một tiếng, có vẻ như nói một câu "Lên súng".
Lục Đông Thâm giữ người tập kích chẳng qua chỉ muốn tranh thủ giành lấy cơ hội đàm phán, chí ít sẽ không bị bắt lại một cách vô duyên vô cớ. Nào ngờ đối phương vốn không bị uy hiếp. Một tiếng "Lên súng" khiến anh bùng nổ cảnh giác. Nhưng chưa kịp phản ứng lại, bả vai đã đau đớn, anh kêu hự một tiếng.
Người bị tóm nhân cơ hội ấy phản kháng, dùng sức đẩy anh sang một bên để thoát thân. Lục Đông Thâm muốn giữ người ấy lại, nhưng cảnh tượng trước mắt đã bắt đầu xoay chuyển.
Anh loạng choạng đứng không vững, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Khi nhìn sang Tưởng Ly, cô cũng đã trúng, cả người nằm rạp xuống đất không nhúc nhích. Anh cắn chặt răng tiến lên phía trước mấy bước nhưng gót chân chợt mềm nhũn, lập tức ngã nhào xuống đất.
Trước khi mất đi ý thức, anh nghe thấy người đứng đầu u ám nói một câu: "Nhập quan*!"
*Cho vào trong quan tài.
***
Nhiêu Tôn xem thời gian.
Đã bốn tiếng trôi qua kể từ lúc Lục Đông Thâm và Hạ Trú rơi xuống vực.
Dường như chưa đợi được hoàng hôn thì trời đã tối.
Anh ngồi sụp bên cửa động, cứ mải miết nhìn vầng mây đen xì nơi chân trời, ngẩn người.
Đường chân trời đã không còn nhìn rõ nữa, sầm sì tối hẳn xuống, cực kỳ âm u đáng sợ, giống như tất cả mọi ánh sáng sắp bị bóng đêm nuốt mất. Không thể thở nổi, đè chặt khiến lòng người hoảng hốt.
Sau khi trải qua sự tuyệt vọng, Nhiêu Tôn bắt đầu nghĩ cách.
Kiểu gì cũng phải nghĩ cách xuống dưới kia.
Anh nghĩ giả sử Lục Đông Thâm và Hạ Trú thật sự rơi xuống vực và chết, thì chí ít anh cũng có thể mang xác họ về, không thể để họ bỏ mạng ở nơi hoang vu lạnh lẽo được, phải không?
Nhiêu Tôn châm lên một điếu thuốc.
Khi châm thuốc, ngón tay cũng run rẩy, qua mấy lần vẫn không châm được lửa. Khó khăn lắm mới châm lên được, anh rít mạnh một hơi. Một cơn gió độc từ dưới đáy vực xoay tròn thổi thẳng lên trên làm làn khói bay tứ tung loạn xạ.
Anh cứ thế ho sặc sụa.
Vừa ho anh vừa suy nghĩ, họ chắc chắn đã chết rồi, ngã từ một nơi cao như vậy xuống sao có thể không chết?
Lòng anh nhất thời bi thương dâng trào.
Nhưng chẳng mấy chốc, bi thương đã hóa thành phẫn nộ. Anh rít mạnh thêm hơi thuốc nữa rồi nhả mạnh khói ra, rồi hằn học dập tắt điếu thuốc còn quá nửa lên lớp đá nham thạch trên vách núi.
Nhiêu Tôn đứng lên đi vào trong động.
Xuyên qua khu tập trung của đàn dơi, tới ngã ba rẽ vào cửa động bên phải, dưới đất có một người đàn ông đang nằm rạp, áo đen quần đen, đầu có vết thương đã chảy máu rồi. Có một bên chân đã không thể cử động được nữa. Dù quần màu đen không nhìn thấy rõ, nhưng thứ ướt rượt kia chắc chắn là máu.
Người đó thấy Nhiêu Tôn đi vào, thử nhúc nhích một chút nhưng vết thương trên chân càng xuyên thấu trái tim, anh ta đau đớn nhe răng.
Ngay gần đó có một cỗ quan tài đã gãy rời, có một mảnh gỗ quan tài dài khoảng nửa mét, trên đầu dính máu.
Ánh đèn trên đầu Nhiêu Tôn soi vào người đàn ông ấy. Chẳng hiểu sao anh bỗng dưng thấy phẫn nộ dâng trào, sải bước tiến lên, chẳng nói chẳng rằng giơ chân đá lên người anh ta. Người đó yếu ớt đã mất đi hoàn toàn năng lực phản kháng, mặc cho Nhiêu Tôn đá.
Bốn tiếng đồng hồ trước, Nhiêu Tôn suýt chết trong tay anh.
Khi anh đang từng bước tiến sát lại cỗ quan tài chưa ai mở ra ấy, người này đột ngột từ phía trong nhào ra ngoài, tấn công Nhiêu Tôn. Lưỡi dao sắc bén ấy quẹt qua vị trí yết hầu của Nhiêu Tôn, cực sát, sát tới mức Nhiêu Tôn cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo do gió của lưỡi dao tạo ra.
Chỉ cần gần thêm một phân nữa, kết cục chờ đợi anh chính là máu bắn vào quan tài. Còn thi thể của anh hoặc là sẽ bị nắm thẳng xuống đáy vực, hoặc là ngủ dài trong vách động.
Nhiêu Tôn may mắn tránh được.
Ngay sau đó anh bắt đầu tấn công lại.
Trong động tối tăm, ánh sáng duy nhất là từ ngọn đèn của Nhiêu Tôn. Trong một khoảnh khắc ấy anh đã phát hiện ra người tay tay chân rất nhanh nhẹn. Anh tỉnh ngộ, đây chắc chắn không phải người Tần Xuyên, người dân trong thôn nào có võ giỏi đến vậy.
Hơn nữa, trong lúc không kịp phòng bị anh còn bị người này đá mạnh một nhát.
Anh ta đi đôi ủng quân đội, thích hợp nhất là tác chiến núi rừng, hơn nữa nếu là ủng quân đội được chế tác đặc biệt, bên trong còn có thể giấu những vũ khí đặc biệt mang tính công kích. Nhiêu Tôn bị đá nằm bẹp xuống đất, nhất thời lục phủ ngũ tạng như sóng cuộn biển trào. Từng cơn đau đớn dữ dội ập tới, cả thở cũng thấy đau đớn.
Cứ thế ăn một chiêu thực sự.
Chỉ một chốc lát ấy Nhiêu Tôn đã dám khẳng định, đối phương đến tám, chín phần xuất thần từ lính đánh thuê, hoặc nói, anh ta chính là lính đánh thuê.
-Hết chương 476-