Chương 60: Thoát khỏi khốn cùng

Người tình trí mạng

Ân Tầm 16-10-2023 12:00:39

Cô có gánh hết được mọi hậu quả sau khi giết tôi không? Trái tim Tưởng Ly chợt run lên. Khi nói câu ấy, tuy gương mặt vẫn ôn hòa nhã nhặn, nhưng những tia sáng âm thầm lạnh trong đôi mắt lại khiến người ta không rét mà run. Đây không phải là ánh mắt mà một người bình thường có thể có được, đó chắc chắn phải là cái nhìn của một người đã trải đủ lòng người bạc bẽo và những tháng năm cuộc đời khi chìm khi nổi, vừa tự tin vừa toát lên tia tàn nhẫn. "Thế nên..." Cô nhất thời cảm thấy mình khó thở, bất giác nhớ tới cuộc cạnh tranh lợi ích giữa anh và Đàm Diệu Minh: "Anh chắc chắn chưa đạt được mục đích là chưa từ bỏ phải không?". Lục Đông Thâm cười, nhưng ánh mắt không hề ấm áp: "Không sai, chỉ cần là thứ tôi muốn, tôi phải có được". Tưởng Ly cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, giống như có cục bông chẹn ngay lỗ mũi, cho dù dốc hết sức để thở hắt ra cũng vẫn cảm thấy không thông suốt. Hoặc có lẽ nên trách đám chướng khí ở ngay trước mặt đã ngăn cản hơi thở của cô. Vì cô không muốn thừa nhận rằng câu nói của Lục Đông Thâm đã mang tới cho cô cảm giác chấn động và uy hiếp lớn đến nhường nào. Cô tin chắc anh không phải kẻ khoác lác, anh có khả năng để nói được làm được. Nhưng rất kỳ lạ, thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp Lục Đông Thâm, cô đã biết anh có một dã tâm và sự nguy hiểm lớn đến thế nào. Người ta có câu: Nhìn người nhìn vào mắt, đôi mắt của một con người có thể tiết lộ tất cả mọi bí mật. Nhưng Tưởng Ly cảm thấy, thứ có thể hoàn toàn bán đứng một người chỉ có mùi hương trên cơ thể, cũng chính là mùi hương sẵn có của con người. Đối với một người bình thường mà nói, đôi mắt đích thực có thể bán đứng tất cả, nhưng đối với một người đã lăn lộn chinh chiến thương trường nhiều năm như Lục Đông Thâm, một người có thể đứng trên đỉnh của thùng thuộc nhuộm nhân tính như anh, việc muốn che giấu tâm tư, lắng đọng cảm xúc của bản thân không quá khó. Gặp khó khăn anh cũng không rối rắm, cho dù chỉ góp vui lấy lệ thì việc lừa được người đối diện cũng dễ như trở bàn tay. Thế nên, nếu muốn thăm dò con người Lục Đông Thâm, chỉ nhìn vào đôi mắt thôi là chưa đủ. Con người ăn uống để sinh tồn, thế nên thứ ảnh hưởng trực tiếp đến mùi hương cũng có liên quan đến thức ăn. Người nào quanh năm ăn thịt cá, lâu dần mùi dầu mỡ trên cơ thể sẽ rất nặng nề. Người nào chủ yếu ăn thanh đạm, thì cơ thể cũng sẽ có mùi nhẹ nhàng. Nhưng không ai tin rằng, mùi hương trên cơ thể của một người lại liên quan khá nhiều đến trải nghiệm cuộc đời và tâm lý của họ. Vì sao cùng là những người ăn thanh đạm, mà mùi trên cơ thể lại khác nhau? Đó là vì họ trải qua những cuộc đời, gặp gỡ những câu chuyện và những con người khác biệt. Trải nghiệm của một người quyết định tâm lý của họ, những yếu tố tâm lý sẽ lặng lẽ chuyển hóa dần và ảnh hướng tới sinh lý, tiếp đó ảnh hưởng tới mùi hương của con người. Trên đời này, mỗi người có một thứ mùi khác nhau, giống như không có phiến lá nào giống hệt phiến lá nào vậy. Nếu nhìn xa hơn thì cũng chẳng có mùi nào giống mùi nào. Nó giống như một tiêu chí để phân biệt các cá thể vậy, cho dù bạn có xịt nước hoa hay bị những mùi khác ngoài kia che lấp, nó vẫn cứ tồn tại, chỉ có điều sẽ thay đổi cùng độ tuổi trưởng thành của bạn chứ không thay đổi vì những thứ mùi khác ngoài thế giới. Không phải cũng sở hữu một chiếc mũi thính nhạy như Tưởng Ly, đại đa số mọi người chỉ có thể thông qua mùi hương để phân biệt được đó là ai, nhưng Tưởng Ly có thể thông qua mùi hương để thăm dò được tâm lý và trải nghiệm của người đó, có thể là nguy hiểm, có thể là dã tâm, có thể là hung hăng, có thể là lương thiện. Lục Đông Thâm, không phải người lương thiện. Đây là mùi hương cô ngửi ngay thấy trên người anh từ khi mới gặp mặt. Nhưng trải qua mấy ngày tiếp xúc, cô đã dần buông bỏ cảnh giác, cũng nhìn thấy được những thứ khác nữa trên người Lục Đông Thâm, hơn nữa còn bị chúng che mất trái tim. Phải đến tận giờ phút này cô mới cảnh giác. Anh có hòa nhã hơn nữa thì cũng vẫn là Lục Đông Thâm, vẫn là người đàn ông được mọi người trên thương trường gọi là "Chiến thần". Không phải khi ra ngoài thì anh khác trước, cũng không phải anh có một bộ mặt thứ hai, mà đây mới là bộ thật bản chất của anh. Người ta nói thương trường như chiến trường, nếu so sánh sự lừa lọc thâm hiểm, mưa bom bão đạn trên thương trường với núi rừng này thì cũng một chín một mười, thậm chí chỉ có hơn chứ không hề kém. Thế nên, việc anh thể hiện sự lạnh lùng tàn nhẫn tại nơi này há chẳng phải chính là con người thường thấy của anh nơi thương trường chìm nổi? Hít sâu một hơi, Tưởng Ly muốn nói điều gì hoặc muốn phản bác điều gì nhưng đều bất lực. Cô muốn giành một phần đất về cho Đàm Diệu Minh, nhưng người đàn ông trước mặt rõ ràng không phải là người sẽ chịu lùi bước. Cô quay mặt về phía rừng, chướng khí vẫn nặng nề, hình như còn âm u hơn ban nãy một chút. Cuối cùng, cô cười bất lực: "Có lẽ giết anh ngay tại đây cũng là một sự lựa chọn không tồi". Lục Đông Thâm mỉm cười: "Cô có giết được tôi không?". Tưởng Ly nhìn anh chằm chằm, mím chặt môi lại. "Hoặc nói một cách khác, cô có gánh hết được mọi hậu quả sau khi giết tôi không?" Lục Đông Thâm nói chậm rãi, nhưng chữ nào cũng rõ ràng. Tưởng Ly trầm mặc không đáp. Phải, giết anh thì dễ. Ở trong núi Kỳ Thần này, cô vớ đại một loại cỏ độc nào đó hoặc chế ra một loại hương tương khắc nào đó là có thể lẳng lặng giết chết anh. Nhưng giết anh rồi, hậu quả thì sao? Cô có thể giết một người bình thường trong núi rừng âm u, thậm chí lặng lẽ giết họ ngay giữa thành phố đông đúc. Duy chỉ có kiểu người đầy thân phận như Lục Đông Thâm là không thể giết nổi. Cô giết anh rồi, sẽ rất nhiều kẻ rục rịch ngóc đầu dậy, động vào quyền thế sau lưng anh. Nguy hiểm này cô gánh không nổi, Đàm Diệu Minh cũng vậy. "Con người còn một kiểu chết nữa là chết không toàn mạng. Ở những nơi như thế này đến chính bản thân tôi còn không dám tự tin sẽ bình an trở về. Anh Lục cũng đừng tự tin như thế. Ví dụ như anh có bản lĩnh thoát được khỏi đàn sói một lần nữa không?" Tưởng Ly nhìn ra phía sau lưng anh. Lục Đông Thâm nhìn theo hướng ánh mắt của cô, quay đầu lại, xa xa bèn thấy bóng những con thú hoang giữa rừng, tuy mơ hồ nhưng vẫn nhận ra chúng là sói. Con sói đó đứng im không nhúc nhích, nhìn họ chằm chằm qua lớp chướng khí âm u, giống như đang nhìn kỹ một con mồi. "Ai nói cũng nói nếu sói quay đầu, không phải báo ân thì chỉ có thể là báo thù. Ân tình thì chúng ta không dám nhận rồi, suýt nữa chúng ta đã giết chết sói vương của chúng, thế nên chắc là trả thù đấy." Tưởng Ly vừa phân tích, tay đã chuẩn bị rút con dao ở hông ra, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến: "Anh bảo có phải con sói vương kia nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy tức anh ách, bèn cử thủ hạ của nó xuống giám sát động tĩnh không. Tuy rằng anh từng ăn thịt sói nhưng sói vương vì cơn giận này cuối cùng vẫn quyết định liều chết một phen". Trong lúc cô nói, con sói phía đó đã đi về đây rồi, bước chân rất từ tốn, nhưng kiên định. Nó xuyên qua màn sương dày, để lộ một thân hình đồ sộ. Lục Đông Thâm cũng đã lẳng lặng rút dao ra, nói: "Vậy thì tối nay tôi có thể cho cô nếm thử mùi vị của thịt sói". Tưởng Ly không nói thêm nữa. Chuyện sống chết ngay trước mắt, cô không rảnh để đùa cợt cùng anh. Chỉ những ai từng đấu tay đôi với sói mới thực sự thấu hiểu được cảm giác giày vò. Nhưng điều khiến cô cảm thấy lạ lùng là chỉ có độc một con sói hướng về phía họ. Sói không bao giờ hành động đơn độc, rốt cuộc chúng đang mưu tính gì? Đang mải nghĩ thì có một thứ gì nhỏ xíu đã lao ra khỏi đám sương, xông tới trước mặt họ. Tưởng Ly nhìn kỹ lại, và sững người, hóa ra chính là con sói con được Lục Đông Thâm thả đi. Vừa có ý định buông lỏng cảnh giác thì họ thấy con sói trưởng thành kia đi ra, bước về phía con sói con, có ý bảo vệ. Tưởng Ly nắm chặt tay lại, giữ chắc con dao Phần Lan, nhìn thẳng vào mắt con sói. Bỗng nhiên, con sói ấy ngẩng cao đầu, ngửa cổ tru lên trời một tiếng vang dội. Da đầu Tưởng Ly căng ra, những tưởng nó đang gọi đồng loại cùng tới. Ai ngờ, nó bỗng quay đầu bỏ đi, bước được vài bước lại dừng lại nhìn họ, tru thêm một tiếng nữa. Lần này không phải là gào rú, mà là gọi. Tưởng Ly hơi ngơ ngẩn. Con sói con kia lập tức lao tới, một lần nữa cắn lấy gấu quần cô, ra sức lôi cô về phía trước, khiến cô thương cảm vô cùng, thật chỉ muốn bế nó về nhà, huấn luyện thành một con chó. Con sói trưởng thành kêu thêm tiếng cuối cùng, rồi tiến lên phía trước vài bước, tiếp tục quay đầu nhìn họ. Lục Đông Thâm cắm con dao vào hông rồi nói: "Chúng ta được cứu rồi, chúng đang dẫn đường cho chúng ta đấy". -Hết chương 60-