Tưởng Ly lắc đầu với anh.
Lục Đông Thâm dỗ dành: "Bé con, em phải tin anh."
Cô nghẹn ngào không nói thành lời, chỉ lắc đầu.
Sao cô lại không tin anh chứ?
Sao lại không hiểu tâm tư của anh?
Chỉ có điều làm như vậy sẽ tăng thêm nguy hiểm cho anh.
"Nhanh lên." Lục Đông Thâm hơi sốt ruột, khẽ quát.
Tưởng Ly ra sức cắn môi, rất muốn xem tình hình ở phía Nhiêu Tôn ra sao, nhưng tầm nhìn lại bị hạn chế. Cô suy nghĩ, có ý định khác, bèn làm theo lời anh nói.
Giữa không trung, dựa vào cơ thể của một người khác để leo lên, không có chút thể lực thì không thể nào làm được. Và đồng thời, người được dựa cũng yêu cầu phải có một sức cánh tay và sức chịu đựng siêu mạnh. Tưởng Ly có chút võ, xuất phát từ suy nghĩ này, Lục Đông Thâm mới dám để cô làm vậy.
Cô mượn cơ thể của anh leo lên trên, bàn tay nắm chặt của anh và cô không hề buông ra. Cánh tay và chân của anh đều đang trợ lực cho cô, nhưng điều cô đang nghĩ trong lòng lại là: Cô phải giúp anh móc dây vào ngay lập tức.
Có điểm tựa, tốc độ của Tưởng Ly rất nhanh.
Lục Đông Thâm một tay giữ dây, một tay nắm chặt tay của Tưởng Ly để kéo cô lên. Cô bò được lên, một tay thừa ra ôm chặt lấy cổ anh. Anh chuyển sang vòng một tay ôm cô. Khoảnh khắc này, cả hai ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng luồng hơi ấy còn chưa kịp lặng đi trong bụng, thậm chí còn chưa có thời gian cho Tưởng Ly móc nối khóa vào sợi dây trên người Lục Đông Thâm, sợi dây căng ra từ trên xuống dưới đã đứt đột ngột. Hai người họ đồng thời rơi xuống, không kịp phòng bị.
Sợi dây nhanh chóng tuột khỏi móc, rơi thẳng xuống đáy vực.
Tưởng Ly loáng thoáng nghe thấy Nhiêu Tôn hét lên một tiếng ở trên cao, nhưng hét gì thì không còn nghe rõ nữa. Cô cũng không còn quan tâm được việc nghe rõ hay không. Gió thổi vù vù qua tai, dồn vào trong chỉ toàn sự âm u lạnh lẽo.
Trong đầu cô đang có hai luồng suy nghĩ giao hòa, va đập qua lại.
Sao dây lại đứt?
Lục Đông Thâm không thể chết, cô cũng không muốn chết.
Hai người họ gần như bám sát vách núi rơi xuống, hơn nữa trong quá trình rơi, họ cố gắng hết sức có thể để dựa sát vào vách, từ đó làm hoãn xung tốc độ và quán tính rơi. Một giây sau, Tưởng Ly bèn lần mò dao. Nhưng Lục Đông Thâm đã có hành động sớm hơn cô. Anh nhanh chóng rút con dao Phần Lan trên eo cô ra, quẹt thẳng một đường vào vách núi.
Vách núi kiên cố, trơn nhẵn, mũi dao sắc nhọn cùng vách núi tạo ra một dải ánh lửa lập lòe, để lại một dấu vết sâu đậm trên lớp đá nham thạch.
Trái tim Tưởng Ly như vọt lên tận cổ họng, cô vô thức níu chặt lấy Lục Đông Thâm.
Mọi sự chú ý của Lục Đông Thâm đều dồn cả vào con dao trong tay. Cuối cùng khi tìm được cơ hội, anh nhắm chuẩn vào một khe hẹp trên vách núi, cắm mạnh lưỡi dao vào trong.
Cuối cùng họ cũng dừng việc rơi xuống.
Nhưng tình hình đã rất bi quan so với ban nãy rồi.
Hoặc có thể nói là tuyệt vọng.
Mọi hy vọng của họ đều nằm trên cánh tay Lục Đông Thâm. Tay anh sống chết giữ chặt chuôi dao. Thứ chống đỡ họ chỉ là một thân dao cắm vào khe hẹp của vách đá. Cả hai đều lơ lửng, không thể chạm tới nơi đặt chân. Vách núi quá trơn, nơi có góc cạnh lại cách họ quá xa, xung quanh có quá ít chỗ để họ mượn lực, thật sự đáng sợ.
Nếu có nhiều góc cạnh, còn có thể có hy vọng bò lên.
Lục Đông Thâm lại không hề từ bỏ. Anh vẫn đang tiếp tục cố gắng. Anh thì thầm cảnh cáo cô nhất định phải ôm chặt anh, không được phép buông tay. Một tay anh nắm chặt chuôi dao, chân đang cố gắng tìm kiếm điểm chạm. Có mấy lần đều phí công vô ích, vị trí họ lựa chọn rất tệ hại.
Quan trọng hơn là Tưởng Ly đang ở trên người anh, ôm lấy cổ anh, còn phân tán một ít sức cánh tay của anh, khiến anh không thể dùng toàn bộ lực của mình.
Tưởng Ly cố gắng nhìn lên trên.
Đã không còn nhìn thấy được vị trí vách động nơi Nhiêu Tôn đang đứng nữa, thế nên không thể biết tình hình của anh ấy giờ ra sao. Nhưng có thể khẳng định rằng Nhiêu Tôn bây giờ không lên được, không xuống được, anh ấy đang bị vây hãm trong động.
Con dao Phần Lan cắm trong vách đá đã có dấu hiệu rời ra.
Có những viên sỏi nhỏ từ khe hở rơi xuống, một khi nó lỏng hẳn, chờ đợi họ chỉ còn một con đường chết.
Trái tim cô đã mấy lần nhảy loạn lên. Khi thấy có những viên sỏi rơi xuống, nó thậm chí còn ngừng đập. Hai người họ như đang đứng song song với thần Chết, cô gần như đã ngửi thấy mùi của cái chết rồi.
"Đừng suy nghĩ lung tung." Lục Đông Thâm buông một câu như thế trên đỉnh đầu cô.
Cô ngước mắt nhìn anh.
Có mấy lần cô muốn gọi tên anh, hỏi anh phải làm sao đây?
Trông anh đã mất sức lắm rồi, từng mạch máu trên cánh tay nổi lên, trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Trong một tình cảnh khó khăn như vậy mà anh vẫn nỗ lực nghĩ cách, Tưởng Ly cảm thấy người đàn ông như vậy định sẵn sẽ thành công, vì anh không tin số phận, chỉ tin chính mình.
Tưởng Ly cũng không phải là một người tin vào số mệnh. Đã bao lần đi rừng cô cũng từng gặp nguy hiểm, lần nào cô cũng có thể cắn răng vượt qua?
Nhưng lần này, cô có thể không cúi đầu trước ông trời ư?
Giống như số phận đã mọc chân, bản thân mình đã đi tới đường cùng ngõ cụt, cô không thể kiểm soát được.
"Bé con." Lục Đông Thâm gọi tên cô, rất trầm, nhưng cũng rất kiên quyết.
Tưởng Ly ngước lên nhìn anh, hơi thở như ngừng lại trong khoảnh khắc. Cô không biết anh muốn nói gì, nhưng có một dự cảm chẳng lành.
Lục Đông Thâm không nhìn cô, tầm nhìn của anh rơi về một phía gần đó. Anh thấp giọng nói: "Bên đó có cạnh núi, anh giúp em qua đó có lẽ không thành vấn đề. Anh đã nhìn rõ rồi, để em đặt chân xuống là có thể. Bên đó nhiều vách núi góc cạnh, con dao trên hông anh em cầm đi, khi cần thiết có thể mượn sức."
Tưởng Ly nhìn theo mắt anh.
Vách núi này do thiên nhiên tạo thành, dù có bằng phẳng cách mấy cũng có cạnh núi. Ngay gần đó là một cạnh núi rõ ràng. Nếu bám chắc được vào đó thì chân có thể giẫm lên một vị trí gồ ghế bên dưới cạnh núi, cũng chính là điểm đặt chân mà Lục Đông Thâm nói. Có điểm đặt chân là có thẻ điều chỉnh một trạng thái cơ thể tốt rồi tìm một chỗ khác để mượn lực.
Từ tình hình ngọn núi, nơi mà Lục Đông Thâm chỉ ra có hoàn cảnh tốt hơn bên này của họ nhiều, nhiều nếp gấp núi, nhiều cạnh núi, vẫn nguy hiểm nhưng có hy vọng. Không ít người khi đi leo núi thám hiểm phải thiết kế tuyến đường đều lợi dụng nếp gấp và cạnh núi để tiến hành leo lên.
Tưởng Ly tỉ mỉ đánh giá những nếp gấp núi đó, cô không có bất kỳ dụng cụ an toàn nào, qua đó đồng nghĩa với việc phải tay không leo lên, công cụ duy nhất chính là con dao của Lục Đông Thâm. Sự mạo hiểm này e là kể cả Tố Diệp cũng không dám làm.
Nhưng con đường này Lục Đông Thâm đã dành cho cô, đã biểu thị nó là con đường sống sót duy nhất, là "một phần sống" trong "mười phần chết chín".
Anh nhường "một phần sống" cho cô, còn anh thì sao?
Chỉ còn "chín phần chết" mà thôi.
Tưởng Ly quay về nhìn bàn tay đang nắm chặt chuôi dao của anh, dao thật ra đã lỏng ra rồi, đây có lẽ cũng là nguyên nhân anh buộc phải mạo hiểm. Nếu tiếp tục cầm cự, ắt sẽ hao tổn thể lực của cả hai, vậy thì chờ đợi họ chỉ có cái chết.
Khoảnh khắc này, cô đã nhìn rõ và hiểu thấu suy nghĩ của anh.
Cô tin rằng anh sẽ dốc hết sức để bảo vệ chu toàn cho cô. Nhưng nâng co qua cũng đồng thời sẽ gia tăng sức nặng lên đỉnh đầu, khi đó con dao Phần Lan sẽ lỏng lẻo, cuối cùng chỉ còn đối diện với một số phận: Dao rời ra khỏi khe hẹp, Lục Đông Thâm rơi xuống vực.
Cứ cho là con dao may mắn ở lại trong khe hẹp thì Lục Đông Thâm cũng chỉ có thể lơ lửng ở đó. Xung quanh anh không có điểm trợ lực, lại không thể mượn sức mạnh của ai khác. Trừ phi con dao trên hông anh vẫn còn thì anh còn có thể mượn sức của hai con dao để tới được khu vực an toàn. Thế nên, cuối cùng thứ chờ đợi Lục Đông Thâm vẫn chỉ có một con đường chết.
-Hết chương 471-