Cuộc gọi được kết nối.
Đầu kia rất yên ắng.
Alisa lập tức bước vào trạng thái: "Chào chị, xin hỏi chị có phải là chị Hạ Trú không?"
"Ai đó?" Đầu kia cất giọng hờ hững.
Alisa hắng giọng: "Chào chị Hạ, trước kia tôi thấy thông tin của chị trong danh sách những người có mong muốn tư vấn về nhà đất, xin hỏi gần đây chị có nhu cầu đầu tư vào lĩnh vực bất động sản hay không? Chúng tôi... hiện đang tung ra gói... nhà đất với view nhìn ra biển hàng đầu..."
Càng nói về sau, tiếng của cô ấy càng lí nhí. Cô ấy thay Lục Đông Thâm gọi những cuộc điện thoại kiểu này đã không phải lần một lần hai nữa. Lần nào đầu kia di động cũng chưa đợi cô ấy nói xong đã cúp máy. Mấy cuộc điện thoại teresale kiểu này chẳng ai có đủ kiên nhẫn nghe hết, nhưng lần này...
Ngay cả Lục Đông Thâm cũng cảm thấy bất ngờ. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bàn, nhất thời cũng không dám thở mạnh.
Đầu kia bỗng dưng uể oải, hướng về phía dự cảm xấu của Alisa: "Được thôi, cô giới thiệu thử đi."
Alisa nghẹn lời.
Chuyện ba hoa khoác lác ai chẳng biết, ví dụ như cô ấy vừa nhăng cuội chuyện nhu cầu tư vấn nhà đất. Thời buổi này ai cũng để lại thông tin của mình ở những nơi mua sắm, quảng cáo mua sắm qua điện thoại cũng thường gặp.
Nhưng người đó còn bắt cô ấy giới thiệu? Cô ấy biết giới thiệu làm sao... Cô ấy dè dặt ngẩng lên nhìn Lục Đông Thâm cầu cứu.
Lục Đông Thâm rút ra một mảnh giấy, cầm bút lên, viết nhanh một chữ ra giấy: Whatever!
Alisa vừa nhìn xong đã muốn hộc máu. Đây chính là Phó tổng giám đốc của Lục Môn đó, quả nhiên giỏi ứng biến!
Bắt cô ấy phát huy? Cô ấy làm sao phát huy? Cô ấy là thư ký, lại không phải nhân viên thị trường của công ty...
Vào lúc cô ấy sắp phát điên lên thì đầu kia lại lên tiếng: "Sau này nghĩ kỹ rồi hẵng gọi điện thoại."
Ngay sau đó cô cúp máy, tiếng máy bận vang lên.
Alisa nín nhịn rất lâu cuối cùng cũng được thở hắt ra, nhưng cô ấy vẫn mơ hồ cảm thấy hình như mình đã phá hỏng mọi chuyện, bèn nhìn Lục Đông Thâm: "Anh Lục, việc này..."
Nhưng Lục Đông Thâm lại cười, không kiềm chế được mà cười thành tiếng, sau đó xua tay tỏ ý muốn cô ấy rời đi.
Đây được coi là nụ cười thoải mái nhất của anh trong những ngày qua rồi. Không biết vì sao, chỉ là anh rất muốn cười, thậm chí anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô gái của mình lúc bắt máy. Cô suy nghĩ thế nào, sao lại bất ngờ và khó đoán như vậy chứ? Sao lại khiến anh yêu thích như vậy chứ?
Khi ra khỏi văn phòng, Alisa còn ngoái đầu lại nhìn, lòng thầm sửng sốt. Toi rồi, phó tổng giám đốc của họ bị điên rồi. Một người ngày thường không hay nói cười, hôm nay bị làm sao vậy? Bị cô ấy chọc tức sao? Dù sao thì cô ấy càng nghĩ càng cảm thấy mình đã phá hoại.
Nhưng cô ấy cũng chẳng hiểu phó tổng giám đốc nghĩ gì, luôn túm cô ấy đến gọi vào một số điện thoại, còn phải giả dạng đủ các thể loại nhân viên quảng cáo sản phẩm. Mỗi lần gọi xong, cô ấy đều nhìn thấy nụ cười khẽ ẩn hiện bên khóe môi anh. Cô ấy suy đoán là, chắc anh muốn nghe giọng nói của cô gái ở đầu kia điện thoại. Nhưng mà...
Anh tự gọi đi chứ.
Không những tự né tránh, còn thiết đặt số máy bàn thành kiểu nặc danh, khiến đối phương không thể tìm ra địa điểm, đây chẳng phải là trêu ngươi sao?
Không thể hiểu nổi.
Nhưng nếu còn có lần sau, cô ấy buộc phải nhấn mạnh thân phận thư ký của mình với anh Lục.
***
Hôm sau, bầu trời Thương Lăng đã sáng lên, ánh nắng không quá gắt, cực kỳ dịu nhẹ, dường như đang dần dần ấm hơn. Núi Thiên Chu phía xa có thể nhìn thấy rõ ràng, trên đỉnh núi có sương mù vây quanh, như khung cảnh thần tiên vậy.
Tưởng Ly phá lệ ngủ tới tận giữa trưa. Khi cô tỉnh lại, Tưởng Tiểu Thiên – nhân vật nhiệt tình này đã sớm dọn dẹp sạch sẽ tầng một của Lâm khách lầu rồi. Khi cô đi xuống, nó đang cầm bình xịt phun khắp nơi làm sạch không khí.
Quả nhiên thương nó không uổng phí, biết cô không chịu nổi mùi say rượu.
Sau khi từ Bắc Kinh về Thương Lăng, Tưởng Ly ở suốt trong Lâm khách lầu.
Chỗ ở của cô ở Thương Lăng khá xa, trước kia đi đi về về chê phiền phức cô ở ngay trong cửa hàng bán trống. Bây giờ cửa hàng và Thần tiên ẩm đều đã giao lại cho Tưởng Tiểu Thiên, cô còn tới đó ở cũng không thích hợp. Thế nên suy đi tính lại, cô bèn ở lại trong phòng của Đàm Diệu Minh.
Đàm Diệu Minh lúc còn sống có rất nhiều nơi ở, nhưng anh cũng vì yêu thích trà của Lâm khách lầu nên thường xuyên ở lại qua đêm, lâu dần dành ra hẳn một phòng ngủ để anh nghỉ ngơi. Lần này sau khi trở về, Tưởng Ly sửa sang lại phòng ngủ một chút, khiến nó trở nên ấm áp hơn, không còn lạnh lẽo như xưa nữa.
Thấy cô đã tỉnh, Tưởng Tiểu Thiên lập tức kể công: "Gia à, cơm canh em đã làm xong cho chị rồi."
Tưởng Ly bước xuống bước chân nhẹ tênh, suýt nữa thì ngã lăn lông lốc. Cô vội vàng bám vào tay vịn cầu thang, cố làm ra vẻ bình tĩnh: "Chị còn chưa đói."
Nó là một thằng nhỏ cần mẫn, nhưng cũng cần mẫn hơi quá, lúc nào cũng bắt cô ăn đến no kễnh bụng. Nhưng mà! Làm quá khó ăn! Đã từng có lần, Tưởng Ly cũng không hề khách khí nói với nó: Thiên ca à, chị xen em, em đừng làm đồ ăn cho chị nữa.
Ai ngờ Tưởng Tiểu Thiên làm mặt van nài: Tưởng gia, em cũng xin chị, chị mau cố gắng ăn đi...
Em làm như vậy, chị thật sự nuốt không nổi.
Gia, chị yên tâm, bây giờ ngày nào em cũng nâng cao tay nghề nấu nướng. Chị xem, chị gầy đến mức đó rồi... Haizz, tạo nghiệt...
Về sau, khi Tưởng Ly đối mặt với một người "ngũ độc bất xâm" như Tưởng Tiểu Thiên cuối cùng cũng tìm ra một cái cớ tuyệt vời: Chị vẫn chưa đói...
Tưởng Tiểu Thiên ngây thơ thật thà liền tin ngay, đau lòng nói: "Sao lại không đói? Như vậy không được đâu..."
Tưởng Ly lập tức ngắt lời nó: "Tối qua ăn nhiều thịt quá, tới bây giờ còn chưa tiêu hóa được."
Tưởng Tiểu Thiên nghĩ cũng phải, tối qua vừa uống rượu vừa ăn thịt, Nhiêu Tôn còn nướng thịt ngon như vậy... Khi Tưởng Ly đứng trước cửa sổ vươn vai vặn người thả lỏng gân cốt, Tưởng Tiểu Thiên lại chợt nghĩ: Không đúng, chẳng phải chị ấy ăn cái gì là nôn cái ấy sao?
Đang định lên tiếng thì Tưởng Ly liếc thấy biểu cảm của nó, cũng biết nó đã tỉnh ra, lập tức chuyển đề tài: "Đúng rồi, có tin tức của Ấn Túc Bạch chưa?"
"Em đã bảo Răng trắng trông chừng rồi." Tưởng Tiểu Thiên cũng chuyển đề tài thành công, cảm xúc của bị hướng theo: "Tên họ Ấn đó rụt đầu rụt cổ như rùa, lúc nào cũng không lộ mặt làm sao dám nhận là anh hùng hảo hán? Chúng ta không thu lại được meet, e là Phù Dung chống đỡ không nổi."
"Chị hiểu rồi." Tưởng Ly hơi nheo mắt lại, kiềm chế cảm xúc.
Không phải cô không nhìn thấy ánh mắt cầu xin cô của Phù Dung. Khoảng thời gian này, cô càng nghe nói nhiều chuyện về Phù Dung, cô còn sốt ruột hơn ai hết.
Đang nghĩ cách làm sao để đột phá lối thoát thì di động của Tưởng Tiểu Thiên đổ chuông. Nó nhận máy, nói liên tục những tiếng "Được", sau đó ngắt máy nói với Tưởng Ly: "Ấn Túc Bạch xuất hiện rồi, tại Meet!"
Tưởng Ly cảm thấy máu huyết như trào dâng, cô ép mình phải bình tĩnh lại, gật đầu, rồi ngồi xuống bàn.
Tưởng Tiểu Thiên thấy vậy không hiểu: "Gia à, chúng ta không xông tới đó ngay sao?"
"Đã đợi lâu vậy rồi, không gấp một vài phút." Tưởng Ly rút khăn giấy ra, gấp đôi lại, rồi lấy móng tay vuốt phẳng mép, mở ra một cách phẳng phiu, sau đó lại gấp đôi theo hướng ngược lại, rồi lấy ra một phần tư.
Cô cầm chiếc bút lông có nét mảnh nhất trên giá bút, thấm mực sau đó viết một hàng chữ lên giấy.
Nhưng việc này Đàm Diệu Minh từng làm, hoặc vào một sáng sớm, hoặc vào lúc hoàng hồn, nét chữ thảo tinh tế trông rất đẹp. Anh nói với cô: A Ly, lễ trước binh sau, đây chính là giang hồ.
"Giang hồ có quy tắc của giang hồ." Tưởng Ly viết xong, đợi mực khô lại rồi lại gấp vào, rút một chiếc phong bì thếp vàng trong ngăn kéo ra, đút vào trong rồi đưa cả cho Tưởng Tiểu Thiên: "Tới cửa xin gặp, đưa thư này trước."
-Hết chương 368-