Cứ như thế, ba người họ rời khỏi phòng hội nghị.
Những người khác vây tới, mồm năm miệng mười quan tâm tới vết thương của Lục Đông Thâm.
Lục Đông Thâm không nhúc nhích, cũng chẳng đoái hoài tới những người ấy. Sau khi quay về, anh cứ nhìn chòng chọc lên mặt bàn khách. Mũi dao đâm sâu xuống ba phân. Con dao Phần Lan này là thứ cô thích nhất. Cô luôn dương dương tự đắc nói với anh: Không bột đố gột nên hồ, dù em có bản lĩnh lên trời xuống đất đi chăng nữa thì vẫn phải có một vũ khí sắc bén. Cầm con dao này trong tay, em có thể lên trời ôm trăng, xuống biển bắt cá mập.
Còn có viên ngọc máu anh đã nhìn thấy trong một cửa hàng đồ sưu tầm ở Ý, kín đáo, lặng lẽ. Chỉ có những người tinh mắt và thật sự hiểu về ngọc mới nhìn ra được giá trị to lớn của nó. Nha đầu đó chắc chắn sẽ thích, điều kiện tiên quyết là không nói cho cô biết giá tiền. Còn chiếc nhẫn khi tặng cô anh cũng rất căng thẳng, chỉ sợ cô từ chối, sợ rằng cô sẽ nói: Đông Thâm, em vẫn chưa yêu anh tới mức phải lấy anh bằng được.
Ai ngờ cô lại nói: Viên kim cương to thế này làm sao mà đeo?
Lục Đông Thâm chống một tay lên mép bàn, móng tay đâm đến đau nhói.
Sống chết không gặp.
Đêm đó, trong bầu không khí đượm mùi café.
Cô áp mặt lên ngực anh và nói: Đông Thâm, em chỉ còn anh thôi. Em không sợ rút hết chân tình ra để đối xử với một người, thậm chí chọc mù hai mắt để tin tưởng một người. Nhưng một khi bị phụ bạc, em sẽ tuyệt đối không tha thứ.
Anh nói: Đồ ngốc, sao anh đành lòng phụ bạc em chứ?
***
Dư luận đã hoàn toàn bùng nổ.
Đám quần chúng hóng chuyện đều thể hiện thái độ, vào một mùa thu nhiều chuyện như thế này, người ta không thể nào hóng hết được mọi chuyện, thậm chí còn không cần quan tâm tới thị phi của showbiz cũng đã đủ no rồi.
Buổi họp báo tung tóe máu của Hạ Trú trở thành tâm điểm.
Ý kiến của mọi người không đồng nhất với nhau.
Có người cảm thấy thật sự là đời không thiếu ân oán tình thù, có người cảm thấy trong cốt tủy của cô gái này ẩn chứa sự tàn nhẫn; Có người mắng rằng đây là kết cục của những kẻ thay lòng đổi dạ, có người phản đối: Ai dám chắc có thể đi bên ai đến suốt cuộc đời? Có người cảm thấy hai người này yêu sâu sắc, hận tột cùng. Có người còn tính giúp họ cả ngũ hành bát quái, xem họ có tướng phu thê thật hay không.
Vào lúc cư dân mạng đang tranh giành chức anh hùng bàn phím thì không ngờ rằng khoảng thời gian này có vài chuyện đã được định đoạt.
Thứ nhất, việc Lục Đông Thâm và Thai Tử Tân có thể sẽ công khai quan hệ hay hôn sự mà người ta vẫn nghĩ đã lặng lẽ bị dập xuống, nói cách khác, chuyện này tương lai còn xa xôi.
Thứ hai, hành động chủ động xuất hiện tại buổi họp báo của Thai Tử Tân khiến cô ấy giữ vững được giá cổ phiếu trong một khoảng thời gian nhất định, hình thành thế đối kháng và cân bằng với thế lực đang âm thầm nuốt trọn cổ phiếu của Trường Thịnh.
Thứ ba là sản phẩm mới của thương hiệu H bán rất chạy.
Việc này thật sự phải nhờ cú đập của Hạ Trú.
Rất nhiều công ty trong quá trình ra mắt sản phẩm mới, có lúc thì để phóng viên ngửi thử tại chỗ, hoặc là thẳng thừng gửi thông cáo báo chí cho phóng viên. Kiểu khiến hội trường ngập tràn mùi hương như Hạ Trú là chưa từng có. Cô đập rất kiên quyết, mọi người cũng ngửi thấy rõ ràng.
Sản phẩm mới của thương hiệu H giống như một liều thuốc độc cho thế giới nước hoa, khiến người trúng độc trong khoảnh khắc, không thể thoát ra.
Những người mua loại nước hoa này đều là nữ giới, cho dù là nam giới bỏ tiền ra thì cũng để làm quà. Hành động của Hạ Trú trong buổi họp báo không những không khiến người tiêu dùng chùn bước, ngược lại càng khiến họ thêm tò mò về loại nước hoa này, nhất thời đơn đặt hàng tới ùn ùn. Cho họ biết rõ đây chỉ là sản phẩm giới hạn, nhưung họ vẫn liên tục đặt trước, mong một vận may rơi xuống đầu mình.
Thị trường dường như lúc nào cũng khó kiểm soát như vậy, nhưng cũng lại giống như luôn bị một bàn tay vô hình thao túng, nắm chắc.
Dương Viễn dựa vào cửa sổ, ôm iPad, bên ngoài là cảnh người xe nườm nượp. Đèn đường vừa lên, cảnh tượng phồn hoa rực rỡ đều bị ngăn cách bên ngoài lớp kính cường lực. Anh ấy quẹt tay lên màn hình, từng bức ảnh hiện trường lần lượt hiện lên, chép miệng liên tục: "Đáng tiếc quá, tôi đi công tác nên không được xem màn kịch hay này. Em gái Hạ Trú của tôi đúng là yêu hận rõ ràng, nữ trung hào kiệt mà."
Lục Đông Thâm chỉ vùi đầu vào giải quyết công việc.
Từ sau khi buổi họp báo kết thúc, anh cũng chưa về nhà, đồng thời từ chối đến bệnh viện. Anh bảo bác sỹ riêng xử lý vết thương, vậy là xong. Ban ngày làm việc, buổi tối nghỉ ngơi cũng ở ngay tại phòng 3601 của Skyline. Nhưng vấn đề là, cho dù về đến phòng, anh vẫn làm việc, dường như lại trở về với Lục Đông Thâm của quá khứ, cả đêm không ngủ.
Anh bỏ ngoài tai những lời nói của Dương Viễn, nhưng tập tài liệu trong tay có vẻ đã một lúc lâu không giở trang nào. Dương Viễn nhìn thấy hết. Hôm nay Lục Đông Thâm ăn mặc khá thoải mái, cổ áo hơi mở có thể nhìn rõ vết thương ở hõm vai, nó được băng bó, ngày nào cũng thay thuốc một lượt.
Sắc mặt anh cũng không tốt, thiếu sự hồng hào. So với trước khi Dương Viễn đi công tác thì anh đã gầy rộc hẳn đi, gò má lại càng thêm góc cạnh.
Dương Viễn tiến lên, đặt thẳng iPad ra trước mặt Lục Đông Thâm. Lục Đông Thâm nhìn xuống, chính là cảnh Hạ Trú đâm bị thương chính mình. Chỉ một cái nhìn như vậy, Lục Đông Thâm lại cảm thấy xương cốt khắp người đều đau nhức.
"Cô ấy chia tay cậu thật à?" Dương Viễn chỉ muốn làm dịu đi bầu không khí quá bí bách này.
Lục Đông Thâm giơ tay tắt màn hình, trầm mặc một lúc rồi hỏi Dương Viễn: "Người đến Bắc Kinh rồi chứ?"
"Đến từ lâu rồi, tôi làm việc mà cậu còn không yên tâm à?" Dương Viễn dựa vào cạnh bàn, chậm một điếu thuốc: "Thằng nhóc đó vừa nghe được chuyện này đã tích cực vô cùng, nhảy chân sáo mà tới ấy chứ. Nhưng Đông Thâm à, tôi thực sự không hiểu, nhất định phải làm tới cùng như vậy sao?"
"Người tuyệt tình không phải tôi." Lục Đông Thâm không nhìn tài liệu nữa, dựa người ra sau ghế. Vết thương lại hơi nhức, sau đó anh liền nhớ tới vết thương của Hạ Trú."Dương Viễn, cậu hiểu tôi nhất mà, trước kia tôi sống ra sao."
Dương Viễn im lặng, lại rít mạnh một hơi thuốc.
Anh ấy hiểu rõ những ngày tháng trước kia của Lục Đông Thâm, như đi trên dây thép mỏng. Trong tay càng nắm nhiều lợi ích thì khả năng bị người ta đẩy ngã sẽ càng cao. Ai nói xã hội văn minh là không thấy máu? Một khi có bóng của máu, thì còn đáng sợ hơn giới giang hồ.
"Kê cao gối ngủ", cụm từ này chưa bao giờ được dành cho người như Lục Đông Thâm.
"Hồi nhỏ Nam Thâm từng bị bắt cóc, sau đó cứu được về cũng coi như may mắn. Nhưng mấy người được may mắn như nó? Lục Thần Dương qua đời nhiều năm trước, cậu tưởng chỉ là tai nạn à? Nếu Thần Dương vẫn còn, chắc cũng tầm tuổi Nam Thâm bây giờ rồi." Lục Đông Thâm nói câu này với giọng rất nhẹ, cũng giống như bất lực.
Lục Thần Dương là con cháu con bác của anh, cùng thuộc Lục Môn. Tuy không phải là người thân trực tiếp, nhưng Nam Thâm và Thần Dương rất thân nhau. Nhưng có một ngày Thần Dương vô duyên vô cớ chết đuối, khi đưa được tới bệnh viện cấp cứu thì đã quá muộn. Thần Dương thông minh, là nam đinh duy nhất trong nhà vị chú bác kia. Sau khi nó qua đời, chi của nhà đó cũng hoàn toàn mất đi quyền phát biểu trong Hội đồng quản trị, thậm chí cũng không còn tâm tư quan tâm đến chuyện của Lục Môn, dần dần cũng nhạt ra khỏi tầm mắt của mọi người.
"Trên đời này, ngoài chuyện sống và chết thì những chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Đứng trước sống chết nói gì cũng không quá, có thể bảo đảm mình được sống mới là chuyện quan trọng, vì chỉ khi còn sống mới còn cơ hội."
Dương Viễn không phản bác lời nói của Lục Đông Thâm. Lục Đông Thâm giống như một quái thú trong rừng rậm từ nhỏ đã hiểu rõ quy luật sinh tồn. Khi thật sự gặp chuyện lớn, những suy nghĩ của anh cũng phần nhiều dành cho đại cục. Khi chỉ còn nửa điếu thuốc, Dương Viễn lên tiếng: "Thế nên, việc cổ phần của Trường Thịnh bị nuốt, cậu đã sớm biết kẻ đứng phía sau rồi đúng không?"
"Lục Khởi Bạch." Lục Đông Thâm không giấu giếm, chỉ giơ tay về phía Dương Viễn.
Dương Viễn cố tình làm vẻ không hiểu: "Gì hả?"
"Cho xin điếu thuốc."
Dương Viễn đặt xa bao thuốc bên cạnh ra một chút: "Chẳng phải bác sỹ đã dặn cậu không được hút thuốc nữa sao?"
"Nói phí lời làm gì?" Nói rồi, Lục Đông Thâm giơ tay với lấy bao thuốc, không cẩn thận chạm vào vết thương khiến anh nhíu mày vì đau.
Thấy vậy Dương Viễn lập tức giật trước, chỉ rút ra một điếu: "Được được được, đại thiếu gia à, cho cậu là được chứ gì, cậu nghỉ một lát đi." Rồi anh ấy nhét điếu thuốc vào miệng anh, bổ sung thêm một câu: "Có cần tôi phục vụ châm thuốc không?"
"Cút." Lục Đông Thâm miệng ngậm điếu thuốc, cẩn thận lần tìm bật lửa. Ngọn lửa vừa bén lên, thuốc đã cháy.
Dương Viễn cũng hiểu tâm trạng của Lục Đông Thâm chắc chắn không tốt. Người bên cạnh nhìn thấy Lục Đông Thâm thì tim đập chân run, ai cũng nói sau lưng rằng Lục Đông Thâm mà im lặng là lúc cực kỳ đáng sợ. Bây giờ anh cũng coi như có thể diện, còn được nghe Lục Đông Thâm chửi người nữa. Không dám nhiều lời thêm, anh ấy quay về chuyện chính: "Xem ra lần này Lục Khởi Bạch định chọc thủng lớp cửa sổ giấy đây."
Lục Đông Thâm nhả ra một làn khói: "Mục đích của cậu ta rất đơn giản, nắm chắc được việc sản xuất thuốc và công nghệ sinh học là nắm được yết hầu của Lục Môn."
-Hết chương 342-