Ngày hôm sau, hoa thơm chim hót.
Khi Tưởng Ly thức dậy, mùi đầu tiên ngửi thấy chính là mùi thơm của thức ăn và cơm.
Cô quay đầu nhìn giờ, sáu rưỡi sáng.
Tính cả thời gian đánh răng rửa mặt nữa thì vừa vặn là thời điểm thích hợp nhất để ăn sáng.
Lần theo mùi hương, Tưởng Ly tìm xuống bếp. Cô đứng ngoài cửa không đi vào trong, ngắm nhìn người đàn ông đang chuẩn bị bữa sáng dưới ánh nắng mai chan hòa.
Tưởng Ly hiểu Lục Đông Thâm.
Dù tối hôm trước có ngủ muộn hay mệt mỏi thế nào, ngày hôm sau anh vẫn sẽ thức dậy đúng theo đồng hồ sinh học cố định. Nhiều việc thì anh sẽ dậy lúc năm giờ, còn thường ngày anh cùng lắm chỉ ngủ thêm một tiếng đồng hồ nữa, vẫn là để ở bên cô.
Khoảng thời gian ở Bắc Kinh, ngoại trừ những ngày anh đi công tác, chỉ cần ở Bắc Kinh, bữa sáng đều do anh chuẩn bị, vì anh dậy khá sớm.
Đương nhiên, Tưởng Ly không kỳ vọng anh đích thân làm, tài nghệ nấu nướng của anh cô không dám khen ngợi.
Nhưng thật sự đa phần vẫn là do cô nấu, vì Lục Đông Thâm thường xuyên đi công tác.
Tưởng Ly nhìn một Lục Đông Thâm đang đi qua đi lại trước mặt mình, trong lòng ít nhiều có phần kinh ngạc.
Anh đứng quay lưng về phía cô, bên trên là một chiếc áo phông màu cà phê đậm, bên dưới là một chiếc quần mặc ở nhà màu đay. Ngoài ra, giữa hông còn quấn một... chiếc tạp dề?
Phải, là chiếc tạp dề cô vẫn đeo hằng ngày khi nấu ăn.
Tưởng Ly cảm thấy tóc trên đầu như dựng đứng hẳn lên, rõ ràng là anh đang làm đồ ăn sáng... Ăn được không đây?
Không lẽ vì những lời tối qua của cô mà anh sinh lòng oán thán, định làm chút gì đó khiến cô ghê chết sao?
Cô nhìn nghiêng, hướng về phía bệ bếp chếch đối diện. Trên đó đã bày một phần quà sáng được làm xong: Bánh mỳ nướng kẹp giăm bông, còn có một đĩa sủi cảo chiên. Chỗ sủi cảo đó được xếp lại với nhau, giống như một đĩa hoa đang nở rộ, còn rắc thêm chút vừng trắng, bên cạnh đĩa sủi cảo là...
Giống như nước đường gì đó.
Tưởng Ly ghé tới trước mới nhìn rõ, là món chè khoai dẻo. Đứng cách một khoảng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi sữa bò và cốt dừa thơm nồng, kết hợp với đậu đỏ và bột Sago.
Khi nhìn lại Lục Đông Thâm, anh đang nghiền nhỏ khoai tây, thái lát cà rốt, thêm vào những bông cải xanh thái nhỏ được trần qua nước, ăn kèm với thịt muối, khi nêm gia vị cho một lượng muối vừa phải, cộng thêm một ít sữa tươi. Anh bày rau xanh bên cạnh khoai tây nghiền một cách rất chuyên nghiệp. Khoai tây nghiền không hề dính vào cạnh đĩa chút nào. Cuối cùng, anh rắc thêm chút hạt tiêu thêm vị, rồi lại rải thêm chút phô mai dây lên trên. Tưởng Ly nhìn tay anh, trong tầm mắt sáng rực rỡ, tay anh thanh mảnh rất vừa mắt.
Lúc bê đĩa ra, Lục Đông Thâm vừa hay nhìn thấy cô, bèn cười khẽ: "Dậy rồi à?"
Ánh mắt Tưởng Ly chạm phải mắt anh, cú va chạm ấy suýt nữa khiến trái tim cô cũng bật ra ngoài.
Cứ như bị ma xui quỷ khiến, Tưởng Ly chợt cảm thấy một Lục Đông Thâm ăn mặc thoải mái, quấn tạp dề quanh hông còn gợi cảm hơn cả một người mặc áo vest quần Âu ngồi trong phòng hội nghị.
Bữa sáng quả thực rất phong phú.
Đồ Tây kết hợp đồ Trung, tuy rằng không lòe loẹt như lúc trước anh mua về, nhưng món nào cũng tinh tế, hơn nữa, trông giống như tự làm toàn bộ.
Sáng sớm, ánh nắng đã rất đẹp, bữa sáng được mang ra vườn ăn.
Trước khi cầm đũa, Tưởng Ly nhìn thấy chiếc xe việt dã to đùng đỗ trước cửa, suy nghĩ đầu tiên là Nhiêu Tôn đã tới, sau đó nhìn thấy cả một bàn thức ăn, Tưởng Ly hiểu ra phần nào.
"Anh ra chợ mua đồ về làm?"
Trong bếp, cô nhìn thấy có thêm không ít nguyên liệu, từ bột mỳ dùng để làm điểm tâm Tây đến các loại bánh hấp kiểu Trung Quốc đều đầy đủ.
Lục Đông Thâm múc cho cô một bát chè khoai dẻo nhỏ, không hề phủ nhận.
Tưởng Ly ngạc nhiên: "Anh biết đi chợ?"
Cô từng dẫn anh đi siêu thị, gần như anh lướt qua một lượt thấy cái gì là cầm cái đó, không cần biết có dùng tới hay không. Cô chê cười anh: Lục đại thiếu gia à, e là đến thanh toán máy mua hàng tự động cũng không biết.
Lục Đông Thâm nghe xong bật cười, hỏi ngược lại cô: "Anh biết đi chợ kỳ lạ lắm sao?"
Đương nhiên.
Tưởng Ly vẫn còn bán tín bán nghi đối với chuyện này. Cô nếm thử một miếng chè. Người đàn ông ngồi đối diện bật cười, hàm răng trắng sáng lên trong nắng mai: "Mùi vị thế nào?"
Ngon lắm.
Mùi sữa vừa phải, mềm mại giòn tan.
Cô mặc kệ những lời của anh, giơ tay gắp một miếng sủi cảo chiên. Vừa cắn cảm giác rán giòn đã tan ra trong miệng, vị hơi ngọt tỏa ra từ tôm tươi.
Lục Đông Thâm cố tình phổ cập cho cô: "Thịt lợn đen trong rừng và tôm tươi chuyến đầu tiên vận chuyển tới chợ chính là nguyên liệu chủ yếu. Đi kèm có bột ngộ, khoai tây xắt nhỏ, đậu xanh và hành tươi, kết hợp với gừng, hành, đường, muối, dầu hào, một lượng dầu ô liu vừa phải, bột tiêu trắng, vừng, bột hòa vào nước, ngay cả vỏ sủi cảo cũng do anh đích thân nặn."
Đôi đũa của Tưởng Ly dừng lại giữa không trung. Cô nhìn anh, nhìn sủi cảo rồi lại nhìn anh...
"Thế nên, mùi vị chắc không tệ." Lục Đông Thâm cố nhịn cười, đưa ra kết luận với cô.
Tưởng Ly nhất thời cảm thấy, người đàn ông trước mặt có khi chỉ có diện mạo giống Lục Đông Thâm mà thôi.
"Mùi vị cũng tạm." Cô không nói thật, nhưng cũng không quá dối lòng.
Lục Đông Thâm vừa cười vừa gắp một miếng sủi cảo vào bát của cô: "Thích thì ăn nhiều vào, sau này một ngày ba bữa cơm của em anh phụ trách."
Tưởng Ly đang uống nước bất ngờ bị sặc.
Khiến Lục Đông Thâm khúc khích cười mãi.
Bây giờ hình như anh rất thích cười, hơn nữa muốn cười là cười không giấu giếm. Không như trước kia, tuy rằng anh vẫn cười khẽ, cười mỉm, nhưng trong nụ cười luôn giấu thứ gì đó, không rõ ràng, không thoải mái, có chút kiềm chế, đè nén lại.
Lục Đông Thâm vẫn thật sự thích nhìn dáng vẻ không chút phòng bị của cô. Anh bẻ một miếng bánh mỳ nướng, thoải mái tự tại: "Trong lòng em có khúc mắc, anh có thể hiểu được. Em có thể không chấp nhận anh, nhưng không thể ngăn cản anh theo đuổi em, đúng không? Em ấy à, chung quy vẫn là một cô gái hiểu lý lẽ. Giang hồ lệnh đã xuống rồi, cho dù chỉ để báo đáp, anh cũng phải chăm sóc em một ngày ba bữa. Nam nữ thật ra đều giống nhau, muốn nắm bắt trước hết phải giữ được dạ dày."
Tưởng Ly hiểu rõ trong lòng. Tối qua những lời tuyệt tình cô dốc hết trong lòng nói ra đối với anh vẫn chỉ là gió thoảng qua tai, chẳng chút nào rơi được vào lòng anh. Lục Đông Thâm này trước kia không như vậy mà, tuy rằng anh cưng chiều cô, nhưng lòng tự trọng cũng rất mạnh mẽ. Cô những tưởng với cá tính của anh, hôm nay tám phần đã từ bỏ rồi.
Sao lại lòi ra cái màn bắt trái tim từ dạ dày chứ?
Câu nói này hình như trước kia họ từng thảo luận rồi.
Anh nói với cô: Em không cần thông qua dạ dày vẫn nắm bắt được trái tim anh. Còn anh muốn giữ trái tim em thì sao? Rất trùng hợp, anh cũng từng nghe nửa sau của câu nói này...
Chẳng hiểu sao Tưởng Ly chợt thở dốc, sau đó mặt đỏ bừng.
Người đàn ông ở đối diện nói một câu rất tùy ý: "Anh nói gì mà em đỏ mặt vậy?"
Tưởng Ly giật mình ngước mắt nhìn anh.
Trong mắt anh toàn là nụ cười, rõ ràng là cố tình.
Tưởng Ly đặt đũa lên bàn: "Anh thích làm sao thì làm."
Nửa tiếng sau, Tưởng Ly thay xong quần áo, chuẩn bị đủ dụng cụ định lên núi hái nguyên liệu.
Cô vừa đeo gùi trúc lên lưng thì bị Lục Đông Thâm tháo xuống.
Cô quay đầu lại, Lục Đông Thâm đeo nó lên lưng mình rồi nói với cô: Đi thôi.
Tưởng Ly muốn không quan tâm anh cũng không được: "Anh làm gì đó?"
"Cùng em lên núi." Lục Đông Thâm đáp rất tự nhiên: "Tưởng Tiểu Thiên nói thứ Năm hàng tuần em sẽ vào núi Kỳ Thần hai tương quả đỏ."
Tưởng Ly mắng thầm trong bụng: Tưởng Tiểu Thiên, em hay lắm, quả nhiên là phản bội triệt để.
Cô đang định viện cớ để bỏ Lục Đông Thâm lại thì anh đã từ tốn nói tiếp: "Nói sao anh cũng là một bệnh nhân, không thể ở lại nhà một mình, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Em là bác sỹ chính của anh, đi tới đâu cũng phải đưa anh theo, quan sát bệnh tình bất cứ lúc nào. Tưởng Ly, anh không để ý việc phải làm đối tượng nghiên cứu của em đâu."...
Nhưng cô thì lại rất để ý.
-Hết chương 416-