Tưởng Ly lau sạch tay, ôm cốc rượu đỏ nóng rực uống một hớp, sau đó bất thình lình hỏi Dương Viễn: "Này, ở Thương Lăng, dự án năng lượng của các anh đã đầu tư bao nhiêu tiền?"
Cũng không có người ngoài, thế nên Dương Viễn cũng không giấu giếm Tưởng Ly nữa. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: "Bên Thương Lăng này chủ yếu khai thác về ngành tái tạo năng lượng và làm sạch năng lượng, toàn bộ dự án chia làm ba giai đoạn tiến hành, xấp xỉ khoảng 40 tỷ nhân dân tệ."
Tưởng Ly lại uể oải nhìn sang phía Nhiêu Tôn: "Hoa Lực cũng có hợp tác đấy."
Nhiêu Tôn không hiểu bỗng dưng cô lại có hứng thú với dự án năng lượng, cũng không giấu cô: "Bên Hoa Lực dự kiến đầu tư chung khoảng 10 tỷ."
Tưởng Ly đặt chiếc cốc sang một bên, ngồi khoanh chân trên sofa: "Cũng tức là, chỉ riêng ở mảnh đất Thương Lăng này tôi, Skyline và Hoa Lực đã đầu tư tổng cộng khoảng 50 tỷ đúng không." Cô chép miệng: "50 tỷ, nhiều tiền quá."
Nhiêu Tôn vừa nghe câu này liền hứng khởi: "Thú vị thật đấy, em quan tâm tới tiền từ khi nào thế?"
"Sao em lại không quan tâm tới tiền chứ? Chỉ là em chưa bao giờ thiếu tiền mà thôi. Nhưng tiền của em so với tiền của các anh thì không khác gì châu chấu đá voi. Thế nên, em quan tâm thay các anh đó mà." Tưởng Ly ăn nói hùng hồn: "Các anh làm ăn chính thống, được quốc gia phê chuẩn, được nhà nước ủng hộ, thế nên trong quá trình tiến hành dự án tuyệt đối không được để dính bẩn lên người. Chuyện của Ấn Túc Bạch nói trắng ra chính là một hố bùn, hai anh nhảy xuống thì sẽ đen cả người. Tính chất của hắn và Đàm gia không giống nhau. Đàm gia sẽ không bao giờ bôi đen bản chất của các anh, nhưng Ấn Túc Bạch thì có. Đối phó với loại người này, cho dù là trong tối hay ngoài sáng thì cũng sẽ tổn thất tới hình tượng của hai doanh nghiệp. Thế nên, vẫn phải để em đích thân xử lý."
Nhiêu Tôn nghe xong phì cười: "Anh muốn động vào hắn cũng đâu cần đích thân ra mặt, hắn không dám ở lại đất Thương Lăng."
"Em biết bản lĩnh của anh rồi, nhưng có câu thế nào nhỉ? Đi chân đất chẳng sợ đứa xỏ giày, kẻ không cần sống sợ đứa vô liêm sỉ. Lỡ Ấn Túc Bạch chính là kẻ vô liêm sỉ đó thì sao? Đường đường là một Tôn thiếu, đường đường là một thiếu gia nhà họ Dương, bị kẻ như vậy bôi đen có thấy oan ức không?"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì nữa." Hạ Trú vươn vai vặn người, sau đó dựa hẳn người ra sau ghế sofa: "Em giỏi đối phó nhất chính là thể loại vô liêm sỉ. Hắn không cần sĩ diện, nhưng em còn không cần sĩ diện hơn hắn. Thế nên, vũng bùn này để em là thích hợp nhất. Bất kỳ ai trong hai anh cũng không thích hợp."
Nhiêu Tôn đang định lên tiếng thì Hạ Trú lại hỏi anh: "Hai anh đầu tư nhiều tiền như vậy, cột chống lớn như thế, chắc chắn cần không ít nhân lực phải không?"
Nhiêu Tôn không hài lòng cô cứ lo trước lo sau cho anh, bực bội đáp một câu: "Anh chỉ lo chuyện cầm tiền, những chuyện khác không lo không biết."
Tưởng Ly bĩu môi, quay đầu sang nhìn Dương Viễn.
Dương Viễn là điển hình cho kiểu người ngoài cuộc, không giống như Nhiêu Tôn, cứ thế bị Tưởng Ly dắt đi. Anh ấy cầm một cái tăm xỉa răng trong tay, vừa chọc vào miếng táo trong rượu vừa từ tốn nói: "Bộ phận trung tâm đúng là không cần nhiều người, vì họ đều làm những việc liên quan đến đầu óc và nghiên cứu. Các nhân viên tinh anh hay nhà nghiên cứu đều hiếm hoi. Nhưng công xưởng thì cần người chứ, cũng phải có người làm việc chân tay."
Nói tới đây, anh ấy uể oải ngước mắt lên nhìn Tưởng Ly, cười nửa đùa nửa thật: "Em muốn sắp xếp cho ai vào cũng không thành vấn đề."
"Anh nói đấy nhé, nhất ngôn cửu đỉnh."
"Tứ mã nan truy."
Nhiêu Tôn sốt ruột: "Không phải, Hạ Hạ, chúng ta đang nói chuyện của Ấn Túc Bạch mà, em..."
"Dương Viễn." Tưởng Ly ngắt lời Nhiêu Tôn, đứng lên, ngáp một cái, điển hình cho kiểu nói cho xong: "Việc làm công tác tư tưởng cho anh ấy giao lại cho anh nhé, em lên gác ngủ đây, các anh cứ tự nhiên."
Nói xong, cô loẹt quẹt dép lê đi mất.
Còn chưa nói rõ mọi chuyện mà, Nhiêu Tôn làm sao để cô đi, anh đứng dậy định đuổi theo, bị Dương Viễn giữ lại: "Anh sốt sắng gì chứ?"
Nhiêu Tôn cúi đầu xuống nhìn, Dương Viễn đang khoác tay mình, bỗng chốc da gà da vịt nổi khắp người. Anh hất tay Dương Viễn ra, quát: "Có gì thì nói đi, động tay động chân làm gì?"
Dương Viễn lườm đến sắp rớt con ngươi ra ngoài, chỉ tay vào sofa đối diện: "Cậu ngồi xuống đã, tôi nói cậu nghe."
Nhiêu Tôn nhíu mày: "Có gì để nói chứ?"
"Vậy cậu cứ lên theo đi." Dương Viễn đẩy anh: "Cô gái nhà người ta định tắm rửa đi ngủ rồi, bây giờ cậu còn dám lên? Xem cô ấy có tung một cước đá bay cậu xuống không?"
Tuy Nhiêu Tôn sốt sắng nhưng Dương Viễn nói cũng có lý. Nha đầu chết tiệt đó chắc chắn đã ôm quyết tâm không lãng phí nhiều nước bọt rồi. Cố nén giận, anh ngồi xuống đối diện Dương Viễn: "Cậu nói đi."
Dương Viễn đến sớm hơn Nhiêu Tôn một chút thế nên dĩ nhiên cũng hiểu rõ suy nghĩ của Tưởng Ly. Anh ấy thở dài, chân thành nói với Nhiêu Tôn một câu: "Cậu ấy à, quan tâm nhiều ắt loạn."
***
Cuộc điện thoại của Lục Đông Thâm thật không phải đạo chút nào, dựng Dương Viễn dậy khỏi chăn từ lúc 1 rưỡi sáng.
"Bừa bãi!" Anh dựa vào bàn làm việc, một tay cầm điện thoại, một tay kẹp điếu thuốc, ngữ khí rất không khách khí: "Nhiêu Tôn thì sao?"
Đầu kia, Dương Viễn cuộn mình trong chăn như một con nhộng, buồn ngủ ngáp vặt liên tục, mơ mơ màng màng trả lời một câu: "Bị tôi khuyên can rồi."
Nói xong câu nói, anh ấy bèn để điện thoại ra xa khỏi tai một chút.
Ngay sau đó, một tiếng quát rền vang của Lục Đông Thâm vang lên: "Càng hồ đồ!"
Dương Viễn cực kỳ may mắn khi có tài tiên đoán trước tương lai, nếu không chắc chắn phải đi bệnh viện khám xem màng nhĩ có bị rung đến rách không. Anh ấy thở dài, cũng biết rõ chuyện này nếu không nói rõ ràng, thì sao có thể ngủ yên lành? Nằm mơ chắc.
Anh ấy lục tục bò dậy khỏi giường, nhìn ra đường chân trời xa xa ngoài cửa sổ. Dường như cả dàn đèn của khách sạn Skyline cũng không sáng bằng bầu trời sao. Anh ấy thở dài trong lòng, giờ này còn phải dậy báo cáo công việc chẳng chỉ có mình mình thôi.
"Cậu ấy à, phải tin tưởng cô gái của mình chứ."
Lục Đông Thâm vừa nghe Dương Viễn nói xong, ngọn lửa trong lòng lập tức bùng lên: "Việc này có liên quan gì đến tin tưởng hay không tin tưởng? Dương Viễn, tôi bảo cậu tới Thương Lăng để làm gì cậu không biết sao? Ấn Túc Bạch là một kẻ đầu đường xó chợ, cậu để cô ấy cứng với hắn làm gì? Cậu thật sự nghĩ rằng hắn sẽ giống như Đàm Diệu Minh, nhường nhịn phụ nữ vài phần hay sao?"
Về tên Ấn Túc Bạch bỗng nhiên xuất hiện ở Thương Lăng, ban đầu dù là Dương Viễn hay Lục Đông Thâm, thậm chí là Nhiêu Tôn đều không quá coi trọng. Lai lịch của Ấn Túc Bạch không quá phức tạp, trước kia từng lăn lộn ở Quảng Châu, sau đó phạm tội, ngồi tù vài năm, ra tù thì rời khỏi Quảng Châu.
Ngày Hoàng Thiên mở cửa trở lại, Ấn Túc Bạch đưa người tới gây sự. Về việc người này gây sự ra sao, Lục Đông Thâm đã nắm rõ trong lòng, dẫu sao cũng có Dương Viễn và Nhiêu Tôn ở đó, nên hắn cũng không dám làm gì.
Quan trọng hơn là, anh đã ngầm để Tưởng Tiểu Thiên quan sát, phát hiện thuộc hạ của Ấn Túc Bạch đa phần đều rải rác xung quanh Thương Lăng, thế nên cũng không uy hiếp được gì tới Tưởng Ly.
Hai nơi Meet và Thiên Thành Phú, nói thật lòng, lúc trước Lục Đông Thâm cũng giống như Đàm Diệu Minh, không quá coi trọng. Sau này chúng rơi vào tay Ấn Túc Bạch, dĩ nhiên sẽ không sạch sẽ. Thế nên, Lục Đông Thâm nghĩ nếu có thể đừng để Tưởng Ly động vào thì càng tốt.
Không ngờ, cô vẫn có quyết tâm thu mua lại hai nơi đó.
Chuyện Tưởng Ly lập tới thề với Ấn Túc Bạch vẫn do Tưởng Tiểu Thiên vạ miệng. Nó nói với anh: Tưởng gia của chúng tôi sắp làm một việc, một việc đại sự!
Sau khi moi ra được hết đầu đuôi câu chuyện, nửa người Lục Đông Thâm đều lạnh toát. Sau đó anh lại nghe Tưởng Tiểu Thiên ở đầu kia phấn khích háo hức, càng cảm thấy trái tim mình sắp ngừng đập tới nơi. Khi anh hỏi Tưởng Ly có cách gì đối phó, Tưởng Tiểu Thiên trả lời thật thà: Chuyện này Tưởng gia giao cho đám Răng trắng chịu trách nhiệm.
Lục Đông Thâm mơ hồ có cảm giác việc để Tưởng Tiểu Thiên bên cạnh Tưởng Ly làm gián điệp chắc chắn sắp bại lộ rồi. Thế là anh bèn gọi điện thoại cho Dương Viễn, bất kể cậu ta đang nghỉ ngơi hay đang tán gái.
Nhưng Dương Viễn nói gì với anh chứ?
Nói hãy để cô tự giải quyết, còn nói cậu ta không định chen vào cuộc giao tranh giữa Tưởng Ly và Ấn Túc Bạch. Không những vậy, còn khuyên can Nhiêu Tôn đứng ngoài chuyện này?
Nếu Dương Viễn đang đứng trước mặt anh, Lục Đông Thâm thề nhất định phải bẻ gãy cổ cậu ta.
-Hết chương 373-