Chương 365: Đi tìm người mà anh cần tìm đi

Người tình trí mạng

Ân Tầm 16-10-2023 12:05:42

Ba người còn lại cũng đều tay cầm bát kính rượu, các anh em kkhác cũng đều cầm bát lên, hoặc là lúa mỳ hoặc là rượu đỏ, còn có đủ các món nhắm, kích thích đến nỗi Tưởng Ly hắt xì, đặt bát rượu trong tay xuống: "Làm gì đây? Mấy người định tìm cách chuốc say tôi à? Nghiêm chỉnh uống rượu hết cho tôi, kính cái gì mà kính? Tôi nói cho mọi người nghe, mạng của mọi người thì là của mọi người, không phải của Đàm gia, cũng không phải của tôi. Hãy sống thật tốt vì bản thân, đó mới là giỏi giang." Tưởng Tiểu Thiên đã uống đến mơ màng, đè tay của mấy anh em xuống: "Tính cách Tưởng gia thế nào mấy cậu còn không hiểu sao? Trước nay chị ấy cứu người đều không nghe một tiếng 'Cảm ơn'. Suy nghĩ của mấy người, Tưởng gia hiểu cả. Ngồi xuống, ngồi xuống hết đi, nếu mấy cậu thật sự muốn tốt cho Tưởng gia thì phải bảo vệ Tưởng gia." Các anh em lần lượt đồng tình. Tưởng Ly đánh mắt nhìn Tưởng Tiểu Thiên. Thằng nhỏ này suy thì say nhưng vẫn đúc kết tính cách của cô rất chuẩn xác. Khi họ nói về quá khứ, Dương Viễn cũng cười hi hi ha ha theo. Anh ấy không hề kênh kiệu, dĩ nhiên nhanh chóng thân thành một nhóm với họ. Nhưng Nhiêu Tôn thì trầm mặc rất lâu, nhất là khi nghe Mặt béo nhắc đến sự thương vong của các anh em Đàm gia, anh càng cúi gằm xuống uống rượu. Đợi họ tạm ngưng rồi, Nhiêu Tôn mới quay người lại, cầm mười bát bày thành một bát, xách loại nặng nhất đổ đầy mỗi bát, rồi nói với đám Mặt béo: "Chỗ rượu này coi như tôi đền tội với mấy cậu." Đám Mặt béo nghe xong đều lần lượt sững người. Tuy rằng thời gian này Nhiêu Tôn thường xuyên chạy tới Lâm khách lầu, coi như cũng đã thân với họ, nhưng trong lòng họ chung quy vẫn cảm thấy không phải người chung đường. Dẫu sao thì người ta đường đường là cậu chủ, cộng thêm trước kia có chút xích mích nên đương nhiên không thể thân thiết được. Nhưng tối nay nghe thấy Nhiêu Tôn nói như vậy, nhìn thấy Nhiêu Tôn làm như vậy, ngược lại khiến mấy họ người bất ngờ. Nhiêu Tôn nên đền tội với họ, nhưng họ không nghĩ anh thật sự hạ mình làm vậy. Trong lúc bên đó suy nghĩ, bên này Nhiêu Tôn đã uống rượu ừng ực rồi. Chiếc bát còn to hơn mặt, bát nào cũng đổ thẳng vào bụng, khiến mọi người sửng sốt. Cho tới khi anh uống đến bát thứ năm, Răng trắng mới phản ứng lại, ngăn tay của Nhiêu Tôn, nói với anh: "Lúc đó ở Hoàng Thiên, người đánh chúng tôi bị thương là người của Thiên Dư, tên đó là Long Quỷ đều nhìn người ta bằng mũi. Cho dù khi đó anh không ra mặt, họ cũng sẽ không tha cho chúng tôi." Nói tới đây, cậu ấy đánh mắt nhìn Mặt béo. Mặt béo đặt chiếc bát trong tay xuống, nhìn Nhiêu Tôn: "Nếu anh nói chuyện khi đó không liên quan chút nào tới anh cũng là điều không thể, dẫu sao thì Thiên Dư và Tôn thiếu đây có chút liên quan. Nhưng nếu đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh lại càng không đúng. Răng trắng nói phải, Long Quỷ chỉ cần còn một hơi thở cũng chắc chắn nghĩ cách tìm rắc rối cho chúng tôi. Chúng tôi nghĩ tới Đàm gia, nhớ về Đàm gia vì anh ấy là gia của chúng tôi, là gia của Thương Lăng. Chúng tôi từng chịu ân huệ của Đàm gia, cả đời này đều đặt anh ấy trong trái tim, không dám quên những quy tắc anh ấy đã đặt ra. Nhưng mà, điều đó không có nghĩa là chúng tôi không hiểu rõ những việc Đàm gia từng làm. Anh ấy động vào vũ khí quân sự, chúng tôi biết Đàm gia không thoát được tội này." Nhiêu Tôn trầm mặc không nói. Trước kia anh không nghĩ tới những chuyện này, cũng không hiểu vì sao Hạ Hạ cố chấp muốn quay về Thương Lăng. Mấy tháng nay anh ít nhiều đã hiểu. Anh không cảm thấy hổ thẹn với Đàm Diệu Minh, dù sao thì cũng do anh ta tự làm tự chịu. Chỉ là anh cảm thấy áy náy vì hành vi để mặc Thiên Dư ra tay với đám anh em này, họ thì có ân oán gì với anh cơ chứ? Nghĩ tới đây, anh thở hắt ra một hơi, từ từ xoa dịu cơn tức trong lồng ngực, nói với mọi người: "Nói đền tội chính là đền tội, nói nhiều mấy câu sến sẩm như vậy làm gì?" Ngay sau đó, anh lại cầm một bát rượu đầy lên. Đại Phi thấy vậy nói to: "Đúng là đấng nam nhi! Nếu đã đền tội, chúng tôi cũng xin nhận! Nói chúng tôi không oán trách Tôn thiếu là nói dối, nhưng hôm nay đã nói đến nước này, thì chúng tôi còn gì phải che che đậy đậy nữa! Nào, cùng nhau uống, từ nay về sau, mọi chuyện trong quá khứ được xóa sạch. Chúng ta uống rượu, tuyệt nhiên không nhắc đến nữa!" Mọi người cùng cạn chén. Tưởng Ly không uống, uể oải dựa vào bên cạnh nhìn họ, khóe môi thấp thoáng nụ cười. Đống lửa rọi sáng khuôn mặt cô, trong mắt cô là cảm động, là xúc động. Ai cũng nói người sống trên giang hồ không thể tự làm chủ bản thân, nhưng người trên giang hồ quan trọng chính là thoải mái trong chuyện hận thù. Đã nói cho qua là sẽ cho qua, sau này không ai nhắc lại chuyện cũ nữa. Hai chữ "lời hứa" với người ta còn quan trọng hơn tính mạng. Đây chính là những anh em mà cô yêu thương, đây chính là Thương Lăng mà cô yêu thương. So với một thương trường chìm nổi gạt người gạt mình, sự thẳng thắn dứt khoát, đơn giản phóng khoáng này mới là cuộc sống mà cô mong muốn. Chẳng phải sao? Tưởng Ly tự hỏi lòng mình như vậy. Nhưng mãi cô vẫn không nghe được một câu trả lời chắc chắn. Thôi vậy. Cô cầm bát rượu lên, vô thức ngước nhìn Dương Viễn. Anh ấy cũng đang nhìn cô, ánh mắt đăm chiêu. Nếu cô không nhìn nhầm thì còn có một chút lo lắng. Dương Viễn thấy cô nhìn qua lập tức quay đi uống rượu một cách lặng lẽ. Nhiêu Tôn uống xong mười bát rượu lớn, tiếp theo thì... thật là hưng phấn! Nhiêu Tôn chưa bao giờ uống say như vậy. Chí ít Tưởng Ly chưa bao giờ nhìn thấym hoàn toàn không còn sự cuồng ngạo và khinh bỉ quần chúng thường ngày. Anh bá vai bá cổ đám Mặt béo nói chuyện anh em, khiến Tưởng Ly nhìn mà lo lắng liệu anh có bị thân hình to lớn của Mặt béo đè chết không. Anh líu lo nhắc lại lễ tế đông mới kết thúc cách đây không lâu: "Hạ Hạ nhà chúng tôi ấy à... không khác gì tiên nữ giáng trần." "Không quen Hạ Hạ nhà anh, chúng tôi chỉ biết Tưởng gia thôi." Đám Đại Phi cũng đã say, lảo đảo đứng dậy, cánh tay vươn về phía trước khua loạn xa: "Tưởng... Tưởng gia của chúng tôi mặc bộ... trang phục chủ tế quá là đẹp trai, cho họ nhìn thấy và biết là... gia của Thương Lăng đã quay về rồi..." "Phải đó, biết bao nhiêu người nhìn... nhìn gia đó." Tưởng Tiểu Thiên cũng xoắn cả lưỡi lại, cười hì hì với Tưởng Ly: "Gia gia... Muốn cưới chồng không?" Tưởng Ly gạt đầu Tưởng Tiểu Thiên ra, cả người Tưởng Tiểu Thiên bèn xoay tròn một vòng, cậu lại càng choáng váng hơn: "Gọi chị là 'gia' được rồi, đừng có gọi gia gia."* *Gia gia nghĩa là ông nội. Tưởng Tiểu Thiên giơ tay khuơ khuơ trước mặt: "Ôi trời ơi, sao lại nhiều ngôi sao thế kia?" Nhiêu Tôn ngồi bên ầm ĩ: "Hạ Hạ lấy tôi này, tôi..." Anh vỗ bồm bộp vào ngực, suýt nữa thì nôn cả rượu ra ngoài: "Cưới ai phải... hiểu cặn kẽ người ấy." Tưởng Tiểu Thiên phì cười: "Anh không được, trước mặt còn có... người ta chặn lại kìa. Anh không biết là tổng giám đốc Lục anh ấy..." "Tưởng Tiểu Thiên, sao bên cạnh cậu có nhiều... nhiều sao vậy. Để tôi gạt đi... gạt đi giúp cậu nhé..." Dương Viễn ngắt lời Tưởng Tiểu Thiên, loạng choạng lao về phía này ôm chặt Tưởng Tiểu Thiên. Cũng say rồi. Khi mọi người đều đã nghiêng ngả ngả nghiêng, Nhiêu Tôn túm lấy tay Tưởng Ly, nhìn cô cười: "Em... Hạ Hạ... Nguyễn Kỳ..." Tưởng Ly không uống say, có lẽ cô là người tỉnh táo nhất ở đây. Cô rút tay về khẽ thở dài một tiếng: "Nhiêu Tôn, anh nên buông xuống đi, buông em xuống đi, đi tìm người anh cần tìm." Nhiêu Tôn vùi mặt vào đầu gối, lắc đầu, lẩm bẩm trong men rượu: "Tìm không ra... Cô ấy không để anh tìm ra..." Tưởng Ly lại thở dài một tiếng. Dương Viễn sau khi say tìm một nơi thoải mái, bò rạp trên chiếc sofa bên cạnh lò nướng, bàn tay buông thõng vẫn còn cầm chai rượu. Bên cạnh có mấy anh em dựa vào, người thì say, người thì lảm nhảm nói lung tung. Tưởng Ly tiến lên, giật lấy chai rượu trong tay Dương Viễn, sau đó ngồi xuống, nhìn chằm chằm một nửa gương mặt anh ấy. Rất lâu sau, cô khẽ hỏi anh ấy một câu: "Tay của Lục Đông Thâm sao rồi?" -Hết chương 365-