Bất luận thế nào cũng phải báo được với tổng giám đốc Lục đến phủ Thân vương một chuyến.
Sau Trung thu, nhiệt độ giảm hẳn xuống, Quốc khánh cũng nối gót tới ngay.
Dù là khu thành phố cũ hay khu phát triển mới, đâu đâu cũng kéo quốc kỳ. Người dân gốc Bắc Kinh, đa phần đều rời xa Bắc Kinh, người sống ở tỉnh, đa số lại dồn về Bắc Kinh.
Bước vào tháng Mười, ở thủ đô đã có thể cảm nhận được hoàn toàn bốn chữ "thu sang mát mẻ". Không còn bầu không khí oi ả của mùa hè mà nhiều thêm cái trong trẻo của mùa thu.
Miền Nam hoa quế thơm, miền Bắc hoa cúc ngát. Nhưng dù là loài hoa nào đều rất phù hợp với những cửa hàng bán cua ghẹ treo tấm biển "Hồ Dương Trừng".
Khách sạn Skyline tung ra bữa tiệc toàn cua ghẹ, cua con nào con nấy đều chắc nịch, kể cả ăn thanh đạm thì mắt cũng chỉ toàn màu vàng của gạch, chứ chưa kể đến thịt cua trắng ngọt và các món ăn khác làm từ gạch cua.
Dương Viễn toàn quyền phụ trách mọi hoạt động quản lý khách sạn Skyline trong dịp Quốc khánh. Ngày nào anh ấy cũng bận túi bụi, thấy Hạ Trú là lập tức lườm nguýt rồi kể lể: Người ta hay bảo câu "Trọng sắc khinh bạn" dùng để hình dung nữ giới, nhưng anh thấy mang ra hình dung chồng em là rất thích hợp đấy.
Công việc quản lý khách sạn Skyline tại khu vực Trung Quốc sở dĩ rơi vào đầu Dương Viễn là vì Lục Đông Thâm còn dành tâm sức giải quyết những việc riêng của mình, ví dụ như quay về Lục Môn, hoặc ví dụ như chuyện kết hôn cuối năm.
Hạ Trú không biết Lục Đông Thâm đang bận rộn chuyện gì, dĩ nhiên cô phải bảo vệ anh, cũng chẳng quan tâm tới Dương Viễn: Anh cô đơn lẻ bóng mà cần nhiều thời gian nghỉ ngơi thế làm gì hả?
Dương Viễn tức nghiến răng nghiến lợi: Cái tay Lục Đông Thâm đó sai bảo anh như gia súc ấy, anh không cô đơn lẻ bóng mới lạ đó.
Sau đó, anh ấy lại hỏi cô với vẻ rất hóng hớt: Em thật sự sẽ theo Lục Đông Thâm về Lục Môn sao?
Thật ra Hạ Trú cũng rất tò mò tình hình của Lục Môn, bèn hỏi Dương Viễn: So với đầm rồng hang hổ thì thế nào?
Dương Viễn chân thành nói với cô: Em yên tâm, tuyệt đối kích thích hơn cả đầm rồng hang hổ.
Hạ Trú nghe xong lại càng tuyệt vọng.
Dương Viễn vỗ vai cô rất mạnh, rồi hào sảng nói: Không sao, em là ai chứ? Em là Tưởng gia gặp quỷ giết quỷ, gặp Phật hàng Phật. Tới Lục Môn, gặp đám người nhà họ Lục, thấy ai cứ ríu ra ríu rít, em cứ rút con dao Phần Lan sáng loáng đó ra. Cùng lắm thì em còn Viễn ca ca đây cơ mà. Để tỏ lòng thành rằng anh đứng về phía em, anh sẽ liệt kê cho em gia phả của nhà họ Lục, bảo đảm em có thể ung dung điềm tĩnh đối mặt với từng người một.
Hạ Trú hỏi anh: Làm sao mà ung dung điềm tĩnh?
Khuôn mặt điển trai của Dương Viễn nở nụ cười quỷ quyệt: Em thấy ai ngứa mắt, em pha chế một mùi hương cho hắn chết.
Hạ Trú mắng lại anh ấy một câu: Anh tưởng em toàn năng thật đấy à?
Dương Viễn hiếm khi trở nên nịnh nọt cô như vậy: Phải mà, ở trong lòng anh, em tồn tại như một vị thần tiên vậy.
Đây đâu phải là phong cách của Dương Viễn? Bản chất của anh ấy là cho dù cô đã thành vợ chưa cưới của Lục Đông Thâm, thì anh ấy vẫn coi cô là người phụ nữ xấu xa có thể hại chết Lục Đông Thâm bất cứ lúc nào. Đang dưng lại nhiệt tình sấn sổ, sự việc bất thường ắt có vấn đề. Quả không sai, Dương Viễn đê tiện nói: Anh ưng một cô gái, em giúp anh pha chế một mùi hương nào đó mà khiến cô ấy yêu anh điên cuồng đi.
Ấu trĩ.
Hạ Trú ném cho anh ấy hai chữ đó, đồng thời chán ghét gạt bàn tay đang kéo áo dài của cô ra. Đây là chiếc áo dài cô đặt mới, màu trắng thuần, cổ tròn rất dịu dàng, thân váy kiểu Trung Quốc, dài tới tận bàn chân, được làm chủ yếu bằng gấm và vải nhẹ, mặc mùa này rất thoải mái.
Trước kia cô có rất nhiều chiếc váy dạ hội được đặt làm riêng, bây giờ cô lại có rất nhiều kiểu áo dài được đặt làm riêng.
Cũng không biết vì trên dưới trong công ty đều coi cô là phu nhân tổng giám đốc tương lai hay vì cô thật sự có duyên, thế nên đi tới đâu cũng có người khen chiếc áo dài trắng của cô đẹp. Hạ Trú nghe mà mát lòng mát dạ, cô thích nhất là nghe người khác khen ngợi mình.
Buổi họp báo công bố sản phẩm nước hoa mới của thương hiệu H tới khu vực Trung Quốc đại lục sẽ được tổ chức ngay sau dịp Quốc khánh. Đây là thương hiệu nước hoa đầu tiên của thương hiệu H sau khi tiến vào thị trường châu Á, vì thế mà nhận được sự quan tâm rộng khắp. Đồng thời, trong buổi họp báo còn tuyên bố hình tượng người đại diện của thương hiệu H tại châu Á.
Sau Thương Xuyên, vấn đề hình tượng mới của thương hiệu H tại thị trường châu Á vẫn luôn là đề tài được mọi người bàn tán xôn xao. Thế nên trọng điểm của buổi họp báo cũng là vấn đề này.
Lục Đông Thâm họp hành suốt, cả thời gian buổi trưa cũng ngồi lỳ ở phòng họp. Không chỉ anh, toàn bộ những người trong dự án sản phẩm mới của thương hiệu H cũng phải làm việc quên ăn quên ngủ.
Hạ Trú kiểm tra xong mẫu hương thì cũng đã qua mười hai giờ. Cô đang định xuống căng tin công ty ăn tạm bữa trưa thì chuông di động vang lên.
Là Trần Du gọi tới.
Say khi nghe máy, Hạ Trú thấy đầu kia rất ồn ào bèn thở dài: "Bạn Trần Nam Nam à, tôi biết là bây giờ tâm trạng của cô chỉ xoay quanh cậu chủ Thai nhà cô, rảnh rỗi là lại té tới bệnh viện, nhưng cô cũng không thể bỏ bê công việc không lo chứ? Cẩn thận tôi báo lại phòng Hành chính trừ lương của cô đấy."
Nếu là bình thường, việc đầu tiên Trần Du nói chính bắt cô đừng gọi cô ấy Trần Nam Nam, nhưng hôm nay, cô ấy không quan tâm được nhiều như thế nữa, trong điện thoại cũng có vẻ sốt sắng.
Hạ Trú nghe xong, sắc mặt sững lại.
Năm phút sau, Hạ Trú vội vội vàng vàng rời khỏi phòng làm việc. Khi cửa thang máy mở ra, cô vừa hay nhìn thấy Cảnh Ninh từ trong đi ra, thấy sắc mặt Hạ Trú rất lạ, Cảnh Ninh chưa kịp hỏi cô có chuyện gì thì Hạ Trú đã nói: "Lát nữa Đông Thâm họp xong, cô bảo anh ấy gọi cho tôi nhé."
Cảnh Ninh vừa gật đầu, Hạ Trú đã chui vội vào thang máy.
***
Thai Quốc Cường đã biến mất.
Hôm nay Trần Du cùng Thai Nghiệp Phàm tới bệnh viện, chưa kịp tới phòng bệnh thì đã thấy các bác sỹ và y ta hốt hoảng hoang mang, sau đó nghe thấy tiếng quát tháo của Thai Tử Tân.
Có lẽ Trần Du đã "yêu ai yêu cả đường đi", khi gọi điện cho Hạ Trú giọng cũng run rẩy: "Bác sỹ nói bây giờ tình hình của ông ấy đã rất nguy kịch, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Cô bảo đã bệnh nặng như vậy rồi, còn có thể đi đâu chứ? Có phải bị ai đó bắt cóc rồi không?"
Thật ra khi Hạ Trú mới biết việc này, suy nghĩ đầu tiên của cô là bị bắt cóc. Một người có thân phận như Thai Quốc Cường, gặp phải mấy chuyện này cũng không quá kỳ lạ.
Nhưng trong nội tâm cô luôn có một cảm giác, rất kỳ lạ, giống như nó muốn nói với cô rằng chuyện này còn có ẩn tình khác.
Trên xe, cô lại hỏi han kỹ lương Trần Du về tình hình hiện tại, Trần Du ngẫm nghĩ rồi nói: "Hình như có nhìn thấy bóng dáng của ma nữ đó, nhưng cũng chỉ thoáng qua, không biết có phải tôi hoa mắt không nữa."
Cho đến bây giờ, Trần Du vẫn còn quen gọi Nguyễn Kỳ là ma nữ. Hạ Trú cảm thấy Trần Du không hoa mắt, cô có linh cảm, người đó chính là Nguyễn Kỳ.
Nguyễn Kỳ không thể đưa Thai Quốc Cường đi, vậy thì mục đích cô ấy đến bệnh viện cũng chỉ là để thăm Thai Quốc Cường. Vậy nên sự thoáng qua mà Trần Du nhắc tới chắc chắn là sau khi biết chuyện, Nguyễn Kỳ cũng bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Hạ Trú nhìn phong cảnh chạy vùn vụt bên ngoài cửa xe, ngẫm nghĩ: Thai Quốc Cường một khi bị bắt cóc thì đối phương có thể là ai, có mục đích gì? Người được lợi là ai?
Nếu không phải bị bắt cóc thì Thai Quốc Cường có thể đi đâu?
Bất chợt, Hạ Trú nghĩ tới hành tung lần trước của Thai Quốc Cường, trong đầu lóe lên một tia sáng. Ngay sau đó, chuông di động của cô lại kêu, là Nhiêu Tôn.
Địa điểm vừa chợt xuất hiện trong đầu cô giống với địa điểm mà Nhiêu Tôn báo trong điện thoại. Không hiểu sao, trái tim cô bắt đầu đập những nhịp bất an, bí bách căng thẳng. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, co báo tài xế tới phủ Thân vương.
Chiếc xe quay đầu ngay, chuyển hướng.
Hạ Trú càng nghĩ càng thấy bất an. Cô gọi điện thoại cho Lục Đông Thâm nhưng không ai bắt máy. Cô lại gọi cho Cảnh Ninh, không nghe cô ấy cũng không nghe điện thoại, có lẽ đều đang bận họp.
Cuối cùng, cô gọi thẳng cho trợ lý Julia, nói với cô ấy, bất luận thế nào cũng phải báo được với tổng giám đốc Lục đến phủ Thân vương một chuyến. Nếu không nói được với chính anh thì phải tìm Cảnh Ninh, nhờ Cảnh Ninh chuyển lời.
Julia sợ hết hồn vì ngữ khí của cô, còn không dám thở mạnh. Rất lâu sau cô ấy mới hỏi cô: Giám đốc Hạ, chị cần em truyền đạt gì với tổng giám đốc Lục ạ?
Hạ Trú cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: "Bảo anh ấy rằng, có khả năng Thai Quốc Cường đã gặp chuyện trong phủ Thân vương rồi."
-Hết chương 290-