Thế giới 1 - Chương 21: Người cá biến dị

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:30

Cùng với sự sụp đổ và vỡ nát của ngôi nhà, vô số mảnh vụn từ trên cao rơi xuống, Tần Diệc theo mặt đất nghiêng trượt xuống chỗ thấp nhất, một tay níu chặt vào khe nứt bên cạnh, hét lớn: "Bây giờ phải làm sao đây?" Trọng Minh nắm lấy cánh tay Văn Trọng, cùng anh ấy treo ở một bên khác. Hồ Lai ngã trên mặt đất, hai tay níu chặt vào khe nứt dưới sàn, đang định nói thì bị một mảng trần nhà rơi xuống trúng vào cánh tay! Cánh tay Hồ Lai vốn đã có vết thương từ trước, mảng trần nhà này lại rơi trúng ngay vào đó, đau đến nỗi gã hét lên một tiếng thảm thiết, mồ hôi lạnh túa ra. Gã nghiến răng buông tay, theo sàn nhà đã nghiêng rất nhiều trượt về phía Tần Diệc. Tòa nhà vẫn đang rung chuyển, cát bụi rơi lả tả khiến người ta gần như không mở nổi mắt. "Thoát khỏi đây trước đã!" Không biết ai hét lên một câu, bốn người tự mình hành động, không ai còn hơi sức để ý đến người khác. Tần Diệc ở rất gần cửa phòng, bám vào những vết nứt trên tường di chuyển về phía cửa, vừa ra ngoài, liền trực tiếp theo hành lang nghiêng ngả lăn xuống. May mà cô kịp thời nắm được lan can bên cạnh mới không bị thương. Trong hành lang có một cửa sổ đóng kín, vốn dĩ khá cao nhưng sau khi ngôi nhà nghiêng đi, Tần Diệc cũng có thể dễ dàng chạm tới. Cô dùng sức kéo cửa sổ ra, bám vào đó nhìn ra ngoài. Rất nhiều... rất nhiều khuôn mặt người! Thì ra, phía sau những khuôn mặt người đó, đều nối liền với những xúc tu dài ngoằng! Mà khuôn mặt người chính là đầu nhọn của những chiếc xúc tu đó. Lúc này, những gương mặt người kia có cái hướng về phía này, có cái lại ngoảnh đi hướng khác. Những chiếc xúc tu mềm mại nối liền với chúng chậm rãi quơ quơ giữa không trung, kéo theo những gương mặt cũng lắc lư theo. Từng gương mặt trắng bệch lơ lửng, trôi nổi giữa không trung, cảnh tượng vừa kinh hãi, vừa khiến người ta hoảng sợ. Còn đầu kia của những chiếc xúc tu thì đều ẩn mình dưới làn nước sâu thẳm. Tần Diệc kinh hoàng nhìn cảnh tượng này. Cùng lúc đó, kèm theo tiếng "ầm ầm", tòa nhà ọp ẹp cuối cùng cũng không trụ nổi nữa, đổ sập xuống... Dòng nước lạnh ngắt mang theo mùi hôi thối nồng nặc, trong nháy mắt nuốt chửng lấy cô. Tần Diệc ngoi lên khỏi mặt nước, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn quanh, lòng hoảng sợ tột độ. Ngoài tòa nhà bọn họ đang ở, hai tòa nhà bên cạnh cũng đã sập. Vô số gạch đá, bê tông vỡ vụn chồng chất lên nhau nhưng vẫn còn một vài mảng nhô lên khỏi mặt nước. Rung chấn vẫn chưa dừng lại, ngay cả mặt nước nơi Tần Diệc đang ở cũng rung chuyển dữ dội, mà những đống đổ nát hơi nhô lên kia, lại bắt đầu dâng cao! Cứ như thể, có thứ gì đó đang đội đống đổ nát này, từ từ trồi lên khỏi mặt nước. Lấy nơi này làm trung tâm, tỏa ra bốn phía, chính là những gương mặt khổng lồ nối liền với xúc tu kia! Lẽ nào... tất cả chúng thực ra chỉ là một phần cơ thể của một con quái vật duy nhất? Tần Diệc giật mình bởi ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu. Hoàn hồn lại, cô quay người bơi về phía tòa nhà ở xa xa. Đúng lúc này, một luồng gió lạnh ập đến từ phía sau. Tần Diệc theo phản xạ lặn xuống nước, bơi nhanh về phía trước một đoạn, quay đầu lại nhìn, liền thấy một gương mặt khổng lồ đang đuổi theo cô! Một bên là con người không giỏi bơi lội, một bên là quái vật di chuyển nhanh nhẹn giữa không trung, rõ ràng là Tần Diệc không thể chạy thoát. Thấy gương mặt khổng lồ kia há to miệng chực đớp lấy mình, cô quyết đoán chìm xuống nước! Gương mặt khổng lồ "ùm" một tiếng lao xuống nước, bám theo sát nút. Tuy nhiên, dưới nước lại chẳng thấy bóng dáng Tần Diệc đâu cả. Gương mặt khổng lồ xoay qua xoay lại dưới nước một hồi lâu, sau đó có vẻ không cam tâm trồi lên mặt nước, rút trở lại không trung. Ngay sau đó, hòn đá đang từ từ chìm xuống đáy nước lóe lên một cái, biến trở lại thành Tần Diệc.