Nói xong, gã đóng sầm cửa lại.
Phòng vệ sinh có một ưu điểm, đó là cửa sổ nhỏ, ở đây chỉ có một cái cửa sổ vừa cao vừa nhỏ, với kích thước của lũ người cá thì không thể nào chui vào được.
Nhưng cũng có một nhược điểm, một khi cánh cửa này bị người cá phá ra, họ sẽ không còn đường nào để trốn.
Doãn Trạch vẫn chưa hoàn hồn, nói: "Ở đây không có gì để chặn cửa, nếu chúng nó vào được, chúng ta sẽ thành cá nằm trên thớt mất!"
"Hừ! Anh mới là cá!" Hồ Lai lườm anh ta một cái, nói: "Bên ngoài rõ ràng có rất nhiều tiếng người cá đang lên cầu thang, chúng ta lại không thể nhảy cửa sổ xuống như chúng nó, ngoài việc ở lại đây, anh nói xem còn cách nào tốt hơn không?"
Doãn Trạch hỏi: "Kỹ năng của hai người đâu?"
Hồ Lai sững người, quay đầu đi: "Tôi không thèm dùng!"
Tần Diệc chợt lóe lên một ý, nói: "Đợi một chút, để tôi thử xem!"
Kỹ năng của cô là ngụy trang, vậy cô có thể ngụy trang thành người cá không?
Ý nghĩ vừa lóe lên, dáng vẻ của Tần Diệc nhanh chóng thay đổi trước mặt Hồ Lai và Doãn Trạch.
Chỉ trong vài cái chớp mắt, cô đã biến thành một người cá cao đến hai mét.
Từ đỉnh đầu đến mu bàn chân, toàn thân phủ đầy vảy cá chi chít, tay chân giống như vây cá, mắt to như chuông đồng, con ngươi nhỏ đi rất nhiều, tròng trắng mắt lớn hơn rất nhiều, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Cằm Hồ Lai như muốn rớt xuống đất, lắp bắp chỉ vào cô: "Cô, cô... đây là trò gì vậy?"
Tần Diệc cúi đầu nhìn xuống, nói: "Xem ra có thể được! Thời hạn ngụy trang của tôi là năm phút."
Doãn Trạch hỏi: "Sau đó thì sao? Làm thế nào bây giờ?"
Lời anh ta vừa dứt, cửa phòng vệ sinh đã vang lên.
Bên ngoài truyền đến tiếng va đập "rầm rầm rầm", mỗi lần va chạm, cánh cửa đều rung lên dữ dội, chắc chắn sẽ sớm bị phá tung.
Tần Diệc quay đầu nhìn về phía bồn tắm, hạ giọng nói: "Đừng nói nữa, mau trốn sau rèm đi!"
Doãn Trạch phản ứng nhanh nhất, kéo Hồ Lai nhảy vào bồn tắm, kéo tấm rèm dày lại, hai người cùng nhau ngồi thụp xuống phía sau.
Tần Diệc lùi lại vài bước, đứng cách tấm rèm nửa mét, nhìn chằm chằm vào cửa, ngay khoảnh khắc cánh cửa bị phá tung, cô hít một hơi thật sâu.
Ngoài cửa, một con người cá nhìn vào trong.
Nhìn thấy Tần Diệc, nó phát ra một âm thanh kỳ lạ, như thể đang nói chuyện với cô nhưng Tần Diệc hoàn toàn không hiểu.
Tim cô đập hơi nhanh, cô nghiêng đầu, không phát ra một tiếng động nào, chỉ nhìn chằm chằm vào con người cá này.
Người cá cúi người bước vào.
Thân hình cao lớn khiến đầu nó đập vào khung cửa một cái, nó dường như không có cảm giác gì. Mãi đến lúc này Tần Diệc mới nhìn thấy, phía sau bị nó che khuất còn có một con người cá khác, trên chân con người cá này đang cắm con dao mà cô đã đâm lúc trước.
Tần Diệc bất giác lùi lại một chút.
Mũi người cá khịt khịt không ngừng, giống như chó đang ngửi mùi, một lúc sau, nó lại nhìn Tần Diệc, kêu lên một tiếng kỳ quái rồi quay người bỏ đi.
Tần Diệc vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì thấy con người cá đi đến cửa lại dừng lại, còn quay đầu nhìn cô, đồng thời kêu lên một tiếng.
Chẳng lẽ... nó muốn cô đi theo?
Tần Diệc nuốt nước bọt, thăm dò bước về phía cửa hai bước.
Người cá thấy vậy, quả nhiên quay đầu đi về phía trước.
Cửa phòng vệ sinh đã bị phá hỏng, nếu lúc này Tần Diệc không ngoan ngoãn đi theo, ba người họ chỉ có thể đối đầu trực diện.
Hai con người cá này có lẽ còn đối phó được nhưng những con bên ngoài thì sao? Chỉ cần chúng nó kêu lên, những con người cá khác cũng sẽ nhanh chóng kéo đến!
Kỹ năng ngụy trang của cô không có thời gian hồi chiêu, tổng cộng có thể sử dụng ba lần, mỗi lần kéo dài tối đa năm phút, trước đó đã sử dụng một lần, cộng thêm lần này thì tổng cộng còn lại hai lần.
Hai lần dùng liên tiếp, đủ để cầm cự mười phút. Đương nhiên, sau khi năm phút này kết thúc, cô sẽ không ngốc đến mức lại biến thành một con người cá to lớn nữa.