Thế giới 1 - Chương 29: Người cá biến dị

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:29

Người đó thở dài, cười khổ: "Nếu các bạn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của tôi thì sẽ không hỏi vậy đâu." Hồ Lai nhìn Tần Diệc. Tần Diệc nắm chặt con dao nhọn đi đến cửa, đứng sát vào tường, cẩn thận nhìn qua khe cửa ra ngoài. Ánh sáng mờ ảo không đủ để cô nhìn rõ khuôn mặt người bên ngoài nhưng đủ để cô thấy rõ bên ngoài chỉ có một mình anh ta. Cô quay đầu gật nhẹ với Hồ Lai, Hồ Lai liền bước tới kéo chiếc bàn trà lùi về phía sau một chút. Tần Diệc nắm lấy tay nắm cửa, đứng sau cánh cửa, từ từ kéo cửa mở ra. Còn Hồ Lai đã lấy chiếc đèn pin sắp hết pin, chiếu ra ngoài cửa. Ngoài cửa là một người toàn máu. "Cạch" một tiếng, chiếc đèn pin trong tay Hồ Lai rơi xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng rồi mới dừng lại. Ánh sáng yếu ớt vừa vặn chiếu vào chân anh ta, máu thịt đỏ tươi hiện lên rõ mồn một dưới ánh đèn. Sững sờ một lúc, Hồ Lai "Á" lên một tiếng thất thanh, lập tức trốn sau lưng Tần Diệc, miệng hét lớn: "Ma! Có ma!" Tần Diệc đứng yên tại chỗ, lòng bàn tay cầm chuôi dao rịn ra chút mồ hôi, mắt không chớp nhìn chằm chằm người đầy máu kia. Anh ta chỉ có khuôn mặt là còn tạm nguyên vẹn, ngoài phần eo quấn vải, những phần lộ ra còn lại đều là máu thịt đỏ hỏn, chút da thịt hiếm hoi còn sót lại cũng bị máu nhuộm đỏ. Thế này... còn là người sống được sao? Hồ Lai hét lớn bảo Tần Diệc đóng cửa. Doãn Trạch ngoài cửa cười khổ, nói: "Tôi thật sự không phải ma, tôi cũng không biết tại sao đến giờ vẫn còn sống được. Hơn nữa, tuy biến thành bộ dạng này nhưng tôi lại không hề cảm thấy đau, nếu không thì làm sao tôi còn dũng khí lấy thân mình đập cửa chứ." Từ miệng một người gần như chỉ còn toàn máu thịt như vậy, lại phát ra những lời nói với ngữ điệu hết sức bình thường. Anh ta thậm chí còn giơ cao hai tay lên, nói: "Nếu các bạn lo lắng, tôi có thể giơ tay suốt, đảm bảo sẽ không tấn công các bạn." Hồ Lai cẩn thận bước ra từ sau lưng Tần Diệc, cúi xuống nhặt đèn pin, từng bước tiến về phía anh ta, từ từ đưa một ngón tay ra, ấn nhẹ lên má anh ta. Ngay sau đó, gã thở phào một hơi: "Có nhiệt độ, không phải ma!" Tần Diệc nói: "Vậy vào trong rồi nói sau nhé." Cô có chút tò mò, một người biến thành bộ dạng này rốt cuộc đã sống sót như thế nào? Mà còn có thể thản nhiên như vậy? Doãn Trạch "Ừ" một tiếng, rồi bước vào trong phòng. Hồ Lai và Tần Diệc không động đậy, đứng hai bên cửa, nhìn anh ta vào nhà trước. Chiếc đèn pin trong tay Hồ Lai luôn di chuyển theo anh ta. Khi Doãn Trạch đi qua trước mặt họ, tiến về phía trước, ánh sáng đèn pin chiếu vào sau lưng anh ta. Ánh sáng lấp lánh không hề báo trước hiện ra trong tầm mắt của hai người! Gần như cùng lúc, Tần Diệc kinh ngạc đưa tay lên bịt miệng. Trên lưng Doãn Trạch mọc rất nhiều vảy cá lớn bằng ngón tay cái! Vảy cá, lại là vảy cá! Trên lưng anh ta, chỗ này một mảng, chỗ kia một mảng, đều là những vùng rộng bằng lòng bàn tay, không liền thành một mảng lớn, cho nên ở những phần còn lại ngoài những chiếc vảy cá này, máu thịt vẫn hiện rõ. Vảy cá dưới ánh đèn pin theo chuyển động của Doãn Trạch mà phản chiếu những tia sáng lúc tỏ lúc mờ. Tần Diệc kinh ngạc đến không nói nên lời, Hồ Lai thì càng ngây người như phỗng. Mãi đến khi Doãn Trạch đi đến trước ghế sofa, anh ta mới dừng lại, quay người nói với hai người: "Để tôi tìm chút vải lót rồi hãy ngồi." Tần Diệc ngơ ngác gật đầu, chỉ vào phòng ngủ bên trái. Doãn Trạch liền đi về phía đó. Anh ta vừa vào cửa phòng ngủ, Hồ Lai liền hạ giọng hỏi: "Cái quái gì thế này?" Tần Diệc lắc đầu, chuyện này làm sao cô biết được? Có lẽ là bị nhiễm trùng, biến dị giống như lũ cá kia? Nhưng... lại bắt đầu biến từ người thành cá sao? Hai người ngơ ngác đứng tại chỗ, mãi đến khi Doãn Trạch cầm hai chiếc áo bước ra, họ vẫn còn đứng đó.