Hồ Lai nặng nề dựa người vào tường, giọng khàn khàn: "Chẳng phải tôi lo lắng sao, vậy tôi ra cửa nhìn một cái rồi quay lại ngay."
Lần này Doãn Trạch không ngăn cản nữa.
Hồ Lai rón rén bước ra ngoài, chưa kịp đến cửa đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Doãn Trạch từ phía sau!
Gã vội vàng quay người chạy lại, vừa vào đến cửa nhà vệ sinh đã buột miệng: "Đậu má!"
Đúng như Tần Diệc nghĩ, con quái vật đó quả thực đã cắn vào cổ Doãn Trạch. Hai tay Doãn Trạch rõ ràng đang cố gắng giằng co với con quái vật nhưng hoàn toàn vô ích.
Hồ Lai không nghĩ nhiều, rút dao xông tới đâm con quái vật!
Đúng lúc này, một bóng đen từ trên đầu gã lao xuống, cắn phập vào vai phải của gã trước khi gã kịp phản ứng!
Hồ Lai thực sự không lường trước được, hét lên một tiếng thất thanh.
Xem đến đây, Tần Diệc mới biết, hai tiếng hét lúc đó, tiếng đầu tiên là của Doãn Trạch, lúc cô lắng nghe kỹ thì vừa hay lại nghe thấy tiếng hét của Hồ Lai.
Hồ Lai bị cắn trúng liền khựng lại, định cứu Doãn Trạch trước nhưng chỉ trong thoáng chốc, con quái vật cắn cổ Doãn Trạch đã ngoạm đứt một mảng da thịt và mạch máu lớn. Lúc Hồ Lai đâm dao tới, nó đã xoay người lẩn đi, nhát dao đó chỉ sượt nhẹ qua đuôi nó mà thôi.
Nó rống lên một tiếng, lao thẳng về phía Hồ Lai.
Hồ Lai vung tay đỡ, con dao trong tay lại đâm về phía con quái vật đang bám trên vai mình, một nhát trúng ngay đầu nó!
Doãn Trạch nằm co giật trên mặt đất, máu tươi phun xối xả không ngừng. Hồ Lai biết không còn cách nào khác, nhìn anh ta một cái thật sâu, nói: "Người anh em, tôi phải đi trước đây."
Bởi vì bên ngoài đã vang lên rất nhiều tiếng bước chân, từ trên lầu dồn xuống, rõ ràng là đám người cá sắp kéo tới.
Con quái vật còn lại không tiếp tục lao tới nữa, sau khi bị Hồ Lai gạt ra, nó vừa vặn rơi xuống người Doãn Trạch. Có lẽ mùi máu tanh đã kích thích nó, nó bơi thẳng đến cổ Doãn Trạch tiếp tục cắn xé.
Hồ Lai không dám nán lại, vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, vừa lúc thấy đám người cá đã tràn đến cửa.
Gã nghiến răng, chỉ có thể chọn cách chạy ra ban công. Thấy đám người cá đuổi theo ngày càng đông, gã nhắm mắt làm liều, nhảy xuống nước.
Mặc dù bên dưới vẫn còn nước ngập hơn hai tầng lầu nhưng khoảng cách này vẫn rất cao. Sau khi rơi xuống nước, lưng gã đau điếng, vết thương trên vai cũng nhói buốt tận óc.
Gã gần như chỉ bơi bằng ý chí, tiếng động phía sau ngày một gần.
Người cá dù sao cũng đã tiến hóa những đặc tính của loài cá, hô hấp tự nhiên trong nước, tốc độ bơi cũng nhanh hơn, Hồ Lai không thể nào bơi thoát khỏi chúng trong nước được.
Rất nhanh, đám người cá đã đuổi kịp.
Một con người cá tóm được chân Hồ Lai. Gã đột ngột dừng lại, trồi lên mặt nước.
Dù rất xấu hổ nhưng sự việc đã đến nước này, gã không thể không sử dụng kỹ năng.
Đám người cá vây chặt lấy gã, dần dần áp sát, con gần nhất đã há miệng chực đớp.
Đúng lúc này, hành động của chúng dừng lại, vẻ hung hãn dần dịu đi, như thể đột nhiên bị thôi miên, tất cả đều im lặng nổi trên mặt nước, không còn cử động.
"Ghét quá à... Nhiều người như vậy mà bắt nạt một mình người ta!"
Giọng nói thô kệch lại thốt ra những lời nũng nịu như vậy, đám người cá vậy mà lại lùi ra xa một đoạn, dành cho gã nhiều không gian hơn.
Hồ Lai không động đậy, tiếp tục nói: "Mấy người đừng bắt nạt người ta nữa mà, thả người ta đi có được không? Huhu..."
Nửa thân trên của đám người cá lộ trên mặt nước đồng loạt bắt đầu chìm xuống, mặt nước gợn sóng rồi lại trở về tĩnh lặng.
Hồ Lai cẩn thận lặn xuống nước nhìn một cái, thấy đám người cá quả nhiên bắt đầu bơi đi chỗ khác, trong lòng lập tức nhẹ nhõm, quay đầu bơi về phía ngược lại.
Hướng gã bơi tới chính là tòa nhà mà trước đó họ nhìn thấy Trọng Minh và Văn Trọng.
Nhân lúc kỹ năng vẫn còn hiệu lực, gã bơi rất nhanh nhưng suốt quãng đường lại không hề gặp một con người cá nào.
Sau khi vào nhà, gã nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu lên lầu tìm Văn Trọng và những người khác, đồng thời cũng tiện tay tìm kiếm vật tư, thay một bộ quần áo sạch sẽ - Tần Diệc xem đến đây liền quay mặt đi.
Hồ Lai tìm khắp tòa nhà cũng không thấy Văn Trọng và Trọng Minh, ngược lại trong quá trình lên lầu lại nhìn thấy hai xác người cá nhưng không phải bị người giết, trên hai cái xác đó đều có dấu vết cắn xé, xem kích thước dấu răng thì hẳn là loại quái vật thân mềm cỡ nhỏ lúc trước.
Tần Diệc cau mày, loại quái vật đó lại ăn thịt người cá, đám người cá đột nhiên đồng loạt chui vào trong tòa nhà, lẽ nào là để trốn tránh chúng?
Văn Trọng và Trọng Minh không ở đây, vậy đã đi đâu?
Hồ Lai ở lại tòa nhà này một đêm, ngày hôm sau cũng không vội tìm cách rời đi, tìm một miếng vải quấn mấy vòng quanh cổ, đợi đến đúng thời điểm này của ngày hôm qua, gã mới đi xuống lầu.
Gã làm vậy là để đợi kỹ năng hồi lại.
Gã chọn hướng đi ra ngoài khu dân cư, lúc trèo qua cửa sổ xuống nước, miệng vẫn còn lẩm bẩm.
"Haiz, Tiểu Diệc ơi là Tiểu Diệc, cô đừng trách tôi không đi tìm cô, tôi cũng không biết cô ở đâu, không thể mạo hiểm được, phải sống sót đã chứ..."
Tần Diệc không nhịn được bật cười.
Bên dưới tòa nhà này có hai xác cá rất lớn, là những con mà hôm đó họ thấy rơi từ tầng thượng xuống, còn bây giờ, đều đã chỉ còn lại vài khúc xương trôi nổi.
Mùi hôi thối nồng nặc, Hồ Lai nhăn mũi nhảy xuống nước.
Mãi đến khi bơi đến cổng khu dân cư, gã mới chạm trán người cá. Có hai con, gã tạm thời chưa dùng kỹ năng, hai con người cá liền bám theo đuôi gã.
Gã vừa gào thét vừa bơi, nhất thời vậy mà cũng không bị đuổi kịp.
Bơi đến khoảng giữa đường cái, lại có thêm mấy con người cá nữa trồi lên. Lúc này gã mới kích hoạt kỹ năng, dựa vào kỹ năng, bơi với tốc độ nhanh nhất về phía tòa nhà đối diện.
Cho đến khi gã bơi vào cánh cửa thông giữa các cửa hàng dẫn vào khu dân cư phía sau, đột nhiên nghe thấy tiếng Văn Trọng gọi gã từ trên lầu.
"Đồ ngốc to xác! Anh la hét om sòm, có phải gọi chúng tôi không đấy?"
Hồ Lai ngẩn người một chút, bơi về phía có tiếng gọi, ngẩng đầu lên liền thấy Văn Trọng đang vẫy tay với gã từ trên lầu.
Văn Trọng hét lớn: "Ngẩn ra đó làm gì, mau lên đây! Nhanh lên!"