Thế giới 1 - Chương 36: Người cá biến dị

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:29

Những kẻ ăn thịt người để sống sót, vừa không có cách nào rời đi cũng không chết đói ở đây, vậy thì hẳn là họ đều đã biến dị thành người cá rồi. Bụng đói cồn cào, miệng cũng khô khốc đến mức không tiết ra nổi nước bọt. Trớ trêu thay, cơn mưa như trút nước ở ngay trước mắt mà lại không thể uống. Tòa nhà họ đang ở, sau khi các tòa nhà lân cận sụp đổ, đã trở thành tòa nhà duy nhất trơ trọi ở đây. Muốn tìm thức ăn, cách duy nhất của họ là tìm cách rời khỏi tòa nhà này, đi đến nơi khác. Cổng khu chung cư ở ngay gần đó, thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy dãy nhà phố thương mại đối diện cổng. Nhưng đoạn đường không xa này lại trở thành núi đao biển lửa vì dòng nước sâu phía dưới. Còn nếu muốn đến tòa nhà bên khu phế tích thì phải vượt qua toàn bộ khu đó. Chưa kể đến hàng chục người cá đã chìm xuống nước biến mất, chỉ riêng những khuôn mặt người khổng lồ đang trôi nổi trên mặt nước hiện tại cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy rồi. Bây giờ họ phải đối mặt với ba lựa chọn: Một là lội nước ra khỏi khu chung cư đến tòa nhà đối diện hoặc vượt qua toàn bộ khu phế tích để đến tòa nhà phía sau, hai là ngồi chờ chết. Trọng Minh khẽ thở dài, nói: "Xuống dưới trước đã, về phòng rồi tính." Bên này, Tần Diệc thấy hai người họ đi xuống khỏi sân thượng, biến mất khỏi tầm mắt. Cô hạ ống nhòm xuống, nói với Hồ Lai: "Là hai người họ, không sai đâu." Cô đã thấy động tác Trọng Minh tháo kính rồi đeo lại. Dù thấy Văn Trọng và Trọng Minh cũng vô ích, khoảng cách quá xa, chẳng làm được gì, chỉ có thể biết rằng hai người đó vẫn còn sống. Tần Diệc mang theo ống nhòm, bước ra khỏi căn hộ đó, liếc nhìn xung quanh thì thấy tủ giày và một cây gậy cao bằng nửa người đặt dưới đất ngay cửa căn hộ đối diện. Cửa căn hộ tìm thấy cuốn nhật ký bị chặn lại, xem ra chính là ở đây rồi. Cô liếm môi, đi về phía đó. Vừa vào cửa đã thấy phòng khách bừa bộn như một bãi rác. Giữa đống đồ đạc vương vãi khắp sàn, có một cái chậu inox đặc biệt nổi bật, nhìn theo đó sẽ thấy một cái đầu lâu nhỏ xíu bên cạnh. Cái đầu lâu này trông không lớn hơn bàn tay xòe ra là bao. Tần Diệc chỉ liếc qua đã không kìm được mà quay mặt đi, một đứa trẻ nhỏ như vậy... Điều kinh khủng nhất là, chủ nhân cuốn nhật ký tìm thấy cái đầu lâu đã luộc chín này ở chính nhà của đứa trẻ, vậy thì kẻ đã giết nó, thậm chí ăn thịt những phần khác của nó chỉ có thể là cha ruột của nó mà thôi. Lòng Tần Diệc trĩu nặng, cô biết thời xưa từng có chuyện đổi con cho nhau mà ăn cũng từng nghe nói có người sau khi bị mắc kẹt đã sống sót nhờ ăn xác đồng bạn nhưng cảm giác tận mắt chứng kiến tất cả những điều này thực sự quá khó chịu. Nhưng trong nhật ký có viết anh ta đã giết người đàn ông nhà bên cạnh và mang xác vào đây, sao ở đây lại không có? Tần Diệc nhìn quanh, xem xét cả phòng ngủ và nhà vệ sinh, không những không tìm thấy xác chết mà còn không ngửi thấy chút mùi hôi thối nào. Nếu đã bị ăn thịt thì trên đất cũng phải có xương chứ? "Chỗ này tìm hết rồi, không có đồ ăn đâu." Hồ Lai gọi vọng từ bên ngoài. Gã không biết tại sao Tần Diệc lại vào nhà này, chỉ nghĩ cô muốn tiện thể tìm chút đồ ăn. Tần Diệc đáp lại một tiếng rồi lui ra ngoài. Ba người lại ở trong tòa nhà này thêm tám ngày. Tính cả trước và sau, thời gian của nhiệm vụ này đã trôi qua một nửa, vừa tròn mười lăm ngày. Vảy trên lưng Doãn Trạch lại mọc thêm không ít, trông có vẻ sắp phủ kín cả tấm lưng rồi. May mắn là Hồ Lai không bị lây nhiễm, Tần Diệc khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mưa bên ngoài ngày một nhỏ dần, đến hôm nay thì chỉ còn là mưa phùn lất phất. Nước đọng trên mặt đất có dấu hiệu đang chảy đi, mực nước đang hạ xuống nhưng cũng không phải là có thể rút hết hoàn toàn trong một sớm một chiều.