Thế giới 1 - Chương 28: Người cá biến dị

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:29

"Bên trong có người phải không? Đừng căng thẳng, tôi chỉ có một mình! Chúng ta có thể nói chuyện được không?" Giọng nói của người đó nghe rất trong trẻo, lại có chút nhún nhường. Hồ Lai không nói gì, quay sang nhìn Tần Diệc, rõ ràng đang đợi cô quyết định. Tần Diệc suy nghĩ một lát rồi nói lớn qua cánh cửa: "Anh là ai, tại sao giờ này còn ở đây?" Theo lời người đàn ông gầy gò lúc trước, cư dân của tòa nhà này đã được sơ tán đầu tiên, người này chắc không phải dân ở đây. Không biết có phải vì nghe thấy giọng phụ nữ không, người đó có vẻ ngẩn ra một lúc rồi mới nói: "Tôi tên Doãn Trạch, còn về việc tại sao lại ở đây... tôi muốn hỏi các bạn một câu trước đã." Hồ Lai cau mày, nói: "Lằng nhằng cái gì, có gì nói thẳng, có câu hỏi thì hỏi luôn đi!" Người bên ngoài "A" một tiếng, vội vàng nói: "Tôi muốn hỏi các bạn, có biết một trò chơi tên là Tận Thế Luân Hồi không?" "Sao anh lại biết trò này?" Tần Diệc kinh ngạc, buột miệng hỏi. Người đó dừng lại, thở ra một hơi nặng nề, giọng điệu có vẻ thả lỏng hơn vài phần: "Nói vậy là các bạn cũng thế à?" Hồ Lai kinh ngạc, miệng hơi hé mở, một lúc sau mới nói: "Không thể nào, chẳng phải mấy đứa mình đều bị dịch chuyển đến cùng một căn nhà sao? Sao có thể có người khác được?" "Các bạn còn có người khác nữa à?" Người đó nghi hoặc hỏi. Tần Diệc không trả lời, hỏi ngược lại: "Bên anh thì sao, nói nghe xem nào." Người đó "Ừ" một tiếng rồi nói: "Cách đây không lâu, chỗ chúng tôi xảy ra khủng hoảng hạn hán, rất nhiều người chết nóng, chết khát. Tôi dẫn theo gia đình đi tìm nguồn nước, đến tận bờ sông Hoàng Hà thì đột nhiên có một giọng nữ nói tôi đã đăng ký thành công, có thể chọn tham gia trò chơi này, sau đó... tôi nhận được nhiệm vụ tân thủ, rồi đến đây." Tần Diệc và Hồ Lai nhìn nhau, tiếp tục hỏi: "Anh đến đây khi nào? Những người đi cùng anh đâu rồi?" "Chắc cũng năm sáu ngày rồi, thời gian ở đây tôi không rõ lắm. Tôi xuất hiện ở sân thượng, chỉ có một mình. Nhưng ngày thứ hai đến đây, tôi có gặp một người đàn ông. Ban đầu tôi cứ nghĩ mọi người đều giống nhau, không ngờ thảm họa tận thế mà hắn nói lại hoàn toàn khác với những gì tôi trải qua - còn các bạn thì sao?" Khoảng năm sáu ngày? Vậy chẳng phải cùng ngày với nhóm Tần Diệc sao? Cùng ngày đến nhưng lại bị dịch chuyển đến những nơi khác nhau? "Những gì chúng tôi trải qua cũng không giống anh." Tần Diệc trả lời đơn giản, rồi hỏi tiếp: "Người đàn ông anh gặp đâu rồi?" "Chậc, cái gã đó, nếu gặp lại tôi nhất định sẽ giết hắn! Các bạn cũng phải cẩn thận, người đó không cao, gầy gò nhưng lòng dạ thì độc ác lắm!" Hồ Lai kinh ngạc trợn mắt, khẽ hỏi Tần Diệc: "Có phải là người bị Trần Sơn giết không?" Tần Diệc nói: "Có khả năng đó." Nói xong, lòng cô chợt trĩu nặng. Nếu thật sự là người đó, vậy thì người đó cũng là người chơi, chứ không phải NPC như lời Trần Sơn nói. Nói cách khác, người Trần Sơn giết là một con người thật sự! Ngoài cửa, người đàn ông tiếp tục nói: "Lúc đó tôi và hắn quyết định hành động cùng nhau. Chúng tôi gặp phải hai con quái cá trong tòa nhà đó, đều là tôi giải quyết! Số thức ăn tìm được cũng đều để chung ăn cùng nhau. Không ngờ, nửa đêm hắn lại định giết tôi trong lúc tôi đang ngủ!" "May mà tôi tỉnh lại kịp, chỉ bị hắn đâm một nhát vào bụng nhưng không trúng nội tạng. Nhưng bị thương rồi thì chắc chắn tôi không đánh lại hắn, đành phải chạy trốn. Vừa hay lúc đó chúng tôi đang ở tầng sáu, tôi liền trèo qua cửa sổ rơi xuống nước, sau đó hắn đi đâu thì tôi cũng không biết nữa." Tuy nói là tầng sáu nhưng ba bốn tầng dưới đã bị nước ngập, nhảy xuống cũng không sao. Nhưng đây không phải là nước thường, trong nước này có quái cá! Hồ Lai liền hỏi: "Vậy anh bị thương rồi lại rơi xuống nước, chẳng lẽ không gặp phải lũ quái vật đó mà vẫn sống sót được đến giờ sao?"