Thế giới 1 - Chương 34: Người cá biến dị

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:29

Nhưng trong lòng vẫn không thôi canh cánh, ăn cơm xong, Tần Diệc cứ đứng bên cửa sổ lật giở cuốn nhật ký trên tay. Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng "tõm" như có vật gì đó rơi xuống nước. Giữa tiếng mưa rơi ào ào, âm thanh ấy không thực sự rõ ràng. Cô cũng chỉ lơ đãng ngước nhìn ra. Trên mặt nước mênh mông phía trước, ngoài những đống đổ nát nhô lên, chỉ còn lại tòa nhà chung cư ở rất xa. Tòa nhà đó nằm ở phía bên kia của khu tàn tích, đi tiếp về phía trước nữa là ra khỏi khu chung cư rồi. Từ đây qua đó, chắc cũng phải đi bộ mất năm sáu phút. Chắc là nghe nhầm thôi, cách xa như vậy, làm sao mà nghe thấy được chứ? Đang định thu tầm mắt lại, cô bỗng tận mắt nhìn thấy một con cá khổng lồ kỳ dị rơi từ nóc tòa nhà đó xuống. Một tiếng "tõm" vang lên, y hệt âm thanh cô nghe thấy lúc trước. Kia hình như... là một con cá vàng? Dù hình thù của nó có vẻ không còn là cá thường nữa nhưng toàn thân nó ánh lên màu vàng đỏ, trông y hệt mấy con cá vàng bé nhỏ trong bể kiểng. "Ngoài kia hình như có tiếng gì phải không?" Doãn Trạch bước tới, ngó đầu ra ngoài nhìn một hồi. Tần Diệc chỉ tay về phía xa, nói: "Tôi thấy một con cá vàng rất to nhảy từ trên sân thượng xuống." Chắc là nó tự nhảy xuống. Hồ Lai nghe thế cũng chạy lại, nhìn theo hướng tay chỉ của Tần Diệc, một hồi rồi nói: "Mọi người thấy không, nó nổi lềnh bềnh trên mặt nước kìa." Tần Diệc cố gắng nhìn về phía đó nhưng giữa màn mưa dày đặc, thật khó mà thấy rõ. Doãn Trạch nói: "Xa quá, không thấy rõ gì hết." Hồ Lai "xì" một tiếng: "Hai người mù à! Thôi kệ, hơi đâu mà lo chuyện bao đồng?" Tần Diệc nhớ lại một mẹo từng đọc trên mạng, khép ba ngón tay lại chừa một lỗ nhỏ, nhìn qua đó có thể thấy rõ những vật ở xa hơn. Cô thử làm theo, nhắm vào mặt nước phía dưới tòa nhà đó - một vệt màu vàng đỏ đang chìm nổi, lúc ẩn lúc hiện trên mặt nước. Hồ Lai thấy cô làm vậy cũng bắt chước theo, nhìn quanh một hồi rồi đột nhiên la lên: "Á đù! Trên sân thượng có người kìa!" Thị lực của Hồ Lai rõ ràng tốt hơn Tần Diệc nhiều, cô hoàn toàn không thấy bóng người nào. Hồ Lai vỗ tay một cái, hỏi Tần Diệc: "Có khi nào là Văn Trọng với Trọng Minh không?" "Có thể lắm!" Tần Diệc gật đầu, thầm nghĩ, từ vị trí con quái vật khổng lồ xuất hiện đến đây, tòa nhà đó là gần nhất. Nếu Văn Trọng và Trọng Minh chưa chết mà chạy về phía này, chắc chắn họ sẽ vào tòa nhà đó. Nhưng rõ ràng họ không đến đây, vậy thì có khả năng lúc đó họ đã chạy về phía đối diện. "Tôi nhớ căn hộ thứ hai bên trái ở tầng mười sáu có ống nhòm thì phải." Doãn Trạch nói: "Lúc đó tôi nghĩ không cần dùng nên không lấy." Tần Diệc lập tức nói: "Lên đó xem thử!" Cô đặt cuốn nhật ký xuống, rút con dao găm bên hông ra cầm chắc trong tay, rồi dẫn đầu chạy lên lầu. Một là muốn xem thử người ở đó có phải Văn Trọng và Trọng Minh không, hai là những điều chủ nhân cuốn nhật ký viết cứ lởn vởn trong đầu cô, khiến cô thực sự muốn đi xem cho rõ ngọn ngành! Thật may là tầng mười sáu có ống nhòm. Hồ Lai cũng theo Tần Diệc đi lên, Doãn Trạch thì ở lại bên dưới. Tần Diệc chạy thẳng vào căn hộ thứ hai bên trái, tìm thấy một chiếc ống nhòm trong phòng ngủ. Đồng thời, cô còn thấy một chồng ảnh bên cạnh, chụp cảnh trong phòng qua cửa sổ từ một khoảng cách rất xa, một người phụ nữ không mảnh vải che thân đang đi lại trong phòng. Nhìn là biết ảnh chụp trộm. Tần Diệc khinh bỉ úp chồng ảnh xuống, vớ lấy ống nhòm nhanh chóng đi ra ban công, hướng về phía sân thượng xa xa mà nhìn. Trên sân thượng quả nhiên có hai bóng người! Dù không nhìn rõ mặt mũi và quần áo của họ nhưng xét theo dáng người thì đúng là hai người đàn ông. Khoan đã, sao lại có thêm một người nữa?