Thức ăn và nước uống của nhóm Tần Diệc vẫn còn khá nhiều, nửa tháng tiếp theo không cần làm gì cũng có thể sống sót qua ngày.
Hồ Lai thậm chí còn nghĩ cách đun nước khoáng để pha mì gói ăn, cuộc sống của ba người có thể nói là khá thoải mái, một sự yên bình hiếm có giữa thời buổi tận thế này.
Nhưng rõ ràng trò chơi sinh tồn này không muốn để họ sống quá thoải mái. Vào ngày thứ mười sáu, khi Tần Diệc vẫn còn đang say ngủ, cô bị đánh thức bởi một loạt tiếng bước chân hỗn loạn và dồn dập.
Mơ màng tỉnh dậy, cô còn phát hiện ra ngoài cửa sổ dường như có bóng đen vụt qua!
Cô vội vàng bật dậy, nắm chặt con dao găm để đầu giường, cẩn thận áp sát vào tường, cảnh giác nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ có rèm che, tai cũng lắng nghe kỹ động tĩnh bên ngoài.
Giống hệt như lúc tan trường, rất nhiều tiếng bước chân cùng lúc vang lên, nghe như đang đi lên lầu.
"Này, mọi người có nghe thấy gì không?"
Giọng Hồ Lai vang lên từ bên ngoài, Tần Diệc men theo tường đến bên cửa, mở hé ra, hạ giọng nói: "Tôi thấy có bóng đen lướt qua ngoài cửa sổ."
Hồ Lai hét lớn: "Bóng đen thì nhằm nhò gì! Tôi tận mắt thấy một con quái vật nhìn chằm chằm tôi ngoài cửa sổ! Mẹ kiếp, dọa chết ông rồi!"
Cùng lúc đó, từ phòng của Doãn Trạch vang lên tiếng kính vỡ "loảng xoảng", kèm theo tiếng hét lớn của anh ta.
Tần Diệc và Hồ Lai nhìn nhau, nhanh chóng lao về phía phòng ngủ của Doãn Trạch, Hồ Lai tung một cú đá, đạp tung cánh cửa phòng.
Một con người cá cao đến hai mét đứng trước giường, hai bàn tay có màng đang bóp cổ Doãn Trạch, định đưa đầu anh ta vào miệng nó.
Và trong cái miệng ngoác đến tận mang tai của nó là hai hàm răng nhọn hoắt như răng cưa.
Nếu bị cắn một phát, không chết cũng mất nửa cái mạng!
Hồ Lai gào lên một tiếng rồi xông tới, Tần Diệc theo sát ngay sau. Ngay khi Hồ Lai đâm dao về phía ngực người cá, con dao trong tay cô cũng nhắm vào cánh tay nó.
Nhưng người cá phản ứng không chậm, gần như ngay lập tức buông ra, vung tay một cái, không chỉ tránh được đòn tấn công của Tần Diệc mà còn suýt đánh trúng cô. Hồ Lai thì không tránh kịp, nhát dao đâm ra không thu lại kịp, đâm vào cánh tay người cá, đồng thời cánh tay nó cũng vung tới, đánh mạnh vào mặt cậu!
Hồ Lai chỉ cảm thấy hoa mắt, như thể bị một viên gạch đập vào mặt.
Gã nhanh chóng lùi lại, Tần Diệc lại chọn cách ngồi thụp xuống tại chỗ, hai tay nắm chặt con dao nhọn, hét lớn một tiếng, đâm mạnh con dao vào chân trái của người cá!
Người cá hét lên thảm thiết, chưa kịp để Tần Diệc và những người khác phản ứng, họ đã nhận thấy những tiếng động bên ngoài ngày càng gần.
Thậm chí, họ còn nhìn thấy một bàn tay giống như vây cá đang mò lên cửa sổ, có vẻ như sắp trèo vào từ bên ngoài!
"Chết tiệt, mau chạy!"
Hồ Lai kéo Tần Diệc một cái, quay đầu chạy ra ngoài.
Doãn Trạch theo sát phía sau, ngay khoảnh khắc anh ta bước ra khỏi cửa, một con quái cá khác bên ngoài cửa sổ cũng trèo vào trong.
"Rầm" một tiếng, Hồ Lai dùng sức đóng sầm cửa lại, nghiến răng nói: "Hai người mau vào phòng vệ sinh đi! Tôi đến ngay!"
Khi Tần Diệc và Doãn Trạch chạy vào phòng vệ sinh, cánh cửa mà Hồ Lai đang gắng sức giữ cũng bị người cá kéo từ bên trong.
Lực kéo mạnh đến nỗi ngay cả một huấn luyện viên thể hình như Hồ Lai cũng không chịu nổi, cả người gã bị kéo nghiêng về phía trong, cánh cửa cũng hở ra một khe, rồi lại đóng sầm lại dưới sự chống cự liều mạng của gã.
Tần Diệc ló đầu ra gọi: "Mau qua đây!"
Hồ Lai nghiến răng, mặt đỏ bừng, ngay khoảnh khắc cảm nhận được lực kéo cực mạnh từ phía bên kia, gã đột ngột buông tay.
Gã quay đầu chạy tới, cùng lúc đó trong phòng vang lên một tiếng "bịch" - con người cá đó dường như vì dùng sức quá mạnh mà ngã nhào.
Chạy vào cửa phòng vệ sinh, gã ló đầu ra chửi: "Đồ ngu!"