Tần Diệc ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, xem ra con quái cá kỳ lạ kia đã bị đám quái cá hình người giết chết rồi.
Có lẽ ngay cả thịt cũng đã bị ăn sạch, chỉ còn lại những phần có lẽ không ngon này vẫn trôi nổi trên mặt nước...
Trọng Minh và Văn Trọng cũng không biết đã đi đâu, bây giờ còn sống không?
Thực ra thế giới này nói cho cùng cũng không quá nguy hiểm, vấn đề chủ yếu là thức ăn và nước uống. Chỉ cần có những thứ này, họ có thể ở lại nơi an toàn cho đến hết ba mươi ngày.
Chỉ có thể hy vọng hai người đó cũng giống như cô và Hồ Lai, kịp thời trốn thoát và tìm được nơi an toàn.
Rất nhanh, Hồ Lai và Doãn Trạch đã trở về.
Họ mang về hai thùng mì ăn liền, ba chai nước khoáng, một thùng bánh quy ép và một cuốn nhật ký.
Vừa về đến nơi, Hồ Lai đã hào hứng ném cuốn nhật ký cho Tần Diệc, nói: "Xem nhanh đi, tìm được ở tầng mười sáu đấy. Người này cũng thú vị thật, đến nước này rồi mà còn viết nhật ký!"
Tần Diệc cầm lấy lật về sau, phần đầu đều là những ghi chép bình thường trước khi tận thế xảy ra.
Cho đến khi lật đến ngày 13 tháng 12, trong nhật ký bắt đầu xuất hiện những dòng chữ như "mưa lớn đã trút xuống cả ngày lẫn đêm, nước mưa thoang thoảng mùi hôi thối".
Trong hơn mười trang nhật ký tiếp theo, tất cả đều ghi chép về chuyện mưa, trong đó cũng có những câu như "ngay cả nước từ vòi nước máy cũng bốc mùi hôi, rốt cuộc có uống được không?".
Người viết cuốn nhật ký này từ những miêu tả bình thản về ngày mưa bắt đầu, dần dần chuyển sang căng thẳng, hoảng sợ.
Anh ta đề cập trong nhật ký rằng, sau khi mưa lớn kéo dài nửa tháng, mặt đường đã ngập nước đến bắp chân.
Còn theo thông tin trên mạng, một số thành phố có địa thế thấp hơn, nước đã ngập đến ngang hông.
Trên mạng bắt đầu lan truyền những tin đồn về ngày tận thế, lòng người hoang mang.
Tất cả mọi người bắt đầu điên cuồng mua tích trữ thức ăn và nước uống về nhà, đặc biệt là nước khoáng, rất nhanh đã hết hàng.
Những người không mua được đồ hoặc không có tiền mua đồ thì bắt đầu trộm cắp, thậm chí cướp giật công khai.
Ban đầu cấp trên có cử người đến trấn áp nhưng hiệu quả không đáng kể. Về sau, các lãnh đạo cấp trên cũng lo thân mình còn chưa xong nên càng không ai quản những chuyện này nữa.
Thế là, khắp hang cùng ngõ hẻm, giữa các tòa nhà đủ loại vụ cướp bóc, xâm hại diễn ra không ngừng.
Thậm chí còn có không ít thi thể ngâm trong nước ngập trên đường phố, khi nước ngập ngày càng sâu, những thi thể đó cũng bắt đầu trương phình lên một cách ghê tởm, khủng khiếp.
Vào ngày 15 tháng 2 trong nhật ký, chủ nhân cuốn nhật ký viết rằng, qua loa phát thanh từ trực thăng, anh ta nghe nói chính phủ cuối cùng đã cử đội cứu hộ đến, lên kế hoạch giải cứu người dân trong thành phố theo từng đợt, đồng thời nhà nước cũng huy động một lượng lớn nhân lực vật lực để khơi thông dòng chảy, hy vọng sớm đưa toàn bộ nước ngập trên bờ vào sông ngòi, biển cả.
Trực thăng vừa phát thanh, vừa rải xuống rất nhiều báo giấy, trên đó cũng in nội dung tương tự, dường như lo lắng một số người sẽ không nghe được loa. Về việc này, chủ nhân nhật ký cho rằng chính phủ làm việc rất tỉ mỉ và có trách nhiệm.
Ngày 1 tháng 3, nét chữ của chủ nhân nhật ký trở nên vô cùng nguệch ngoạc.
Tần Diệc cẩn thận nhận dạng từng nét chữ, sau khi đọc xong nội dung trang này, cô kinh ngạc đến tột cùng.
"Dù tôi đã cố gắng ăn uống dè sẻn hết mức nhưng giờ thức ăn tích trữ trong phòng cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Có người gõ cửa, hỏi tôi còn nước không, nếu không đủ thì chỗ anh ta có nhiều. Tôi nhận ra giọng anh ta, đó là hàng xóm sát vách nhà tôi. Tôi mở cửa cho anh ta."
"Tôi thấy anh ta cầm một chai nước khoáng, sau khi mở cửa, anh ta cười hỏi tôi có cần nước không. Tôi liếm đôi môi khô nẻ, gật đầu. Anh ta vặn mở chai nước đưa cho tôi, nói: Uống đi, chỗ tôi còn nhiều lắm."