Từ phía bị lan can che khuất, một người nhanh chóng đứng dậy.
Ngay sau đó, người cao nhất trong ba bóng người lao về phía người này, tung một cú đấm hạ gục đối phương!
Tần Diệc ngẩn người, bóng dáng này có chút giống Văn Trọng nhưng tại sao anh ấy lại đánh người?
"Thấy gì thế?" Hồ Lai bước tới, tò mò hỏi: "Có phải họ không?"
Tần Diệc không nói gì, đưa ống nhòm cho gã.
Hồ Lai vừa nhìn đã cười nói: "Đúng là hai người đó rồi! Ủa, sao lại lòi ra thêm một người nữa? Ây ây, sao lại đánh nhau rồi!"
Lúc này, trên sân thượng đối diện, Văn Trọng nắm cổ tay phải xoay nhẹ, liếc nhìn mu bàn tay bị trầy da vì dùng sức quá mạnh, cười khẩy: "Thứ này cũng trâu bò thật."
Trọng Minh đứng sau Văn Trọng, đẩy gọng kính, giọng trầm xuống: "Con này chắc chưa tiến hóa hoàn toàn, phải nhân lúc này giết nó."
Đối diện họ, một con quái vật có chiều cao và hình dáng y hệt con người nhưng toàn thân phủ đầy vảy cá, đang từ từ đứng dậy.
Ngoại hình của nó vẫn giữ nguyên nét người, một gương mặt vuông vức đại trà. Nó há miệng, như thể muốn nói điều gì đó nhưng vừa mở lời đã phát ra một tiếng hét chói tai.
Nó lao về phía Văn Trọng, giữa những ngón tay đang xòe ra mọc lên một lớp da mỏng, nối liền năm ngón tay thành hình dạng như màng chân vịt.
Nó dùng đôi tay như thế cào cấu Văn Trọng, đồng thời há miệng định cắn anh ấy!
Văn Trọng né người tránh được, con quái vật không kịp dừng lại, lao thẳng vào Trọng Minh.
Trọng Minh gần như không kịp phản ứng, đã bị con quái vật đè ngã xuống đất.
Văn Trọng nhướng mày, thong thả rút con dao từ bên hông ra, nhắm thẳng vào gáy con quái vật mà đâm một nhát chí mạng!
Máu tươi phun ra, bắn đầy mặt Trọng Minh.
Con quái vật chỉ giãy giụa được vài cái rồi bất lực nhắm mắt.
Trọng Minh thở hổn hển, mới dùng sức lật xác con quái vật qua một bên, rồi từ dưới đất bò dậy.
Văn Trọng đá vào con quái vật một cái, xác nhận nó đã chết hẳn rồi mới nói: "Xem ra trước đây chúng ta có thể đã hiểu lầm một chuyện."
Trọng Minh tháo kính xuống, dùng vạt áo lau lia lịa, vừa không ngẩng đầu vừa nói: "Loài cá tuy đang tiến hóa để có tứ chi đi lại trên cạn nhưng những con quái vật hình người này không phải do cá tiến hóa thành."
Văn Trọng nhếch môi, từ từ nói: "Ngược lại thì đúng hơn, là con người đang tiến hóa theo đặc tính của loài cá. Lúc trước khi thấy cả đám quái vật hình người đó bao vây con cá khổng lồ kia, tôi đã thấy lạ rồi, chúng nó lại còn biết phối hợp tác chiến theo nhóm nữa chứ. Hóa ra chúng nó là do người biến dị thành."
Trọng Minh đeo kính lên, cố gắng chịu đựng tầm nhìn có phần nhòe đi vì nước mưa, giọng trầm xuống: "Thảo nào... chúng ta ở đây rất ít khi thấy người sống khác cũng không thấy mấy xác chết."
Vì họ đều đã biến thành người cá cả rồi.
Văn Trọng ôm trán: "Chậc, phiền phức thật, không biết bọn họ bị lây nhiễm kiểu gì, liệu chúng ta có bị biến thành thứ quái dị này không?"
Trọng Minh nói: "Chúng ta đến đây mấy ngày rồi, nếu virus lây qua không khí thì e là đã nhiễm từ lâu. Nên có thể loại trừ khả năng lây qua không khí. Vậy thì cố gắng đừng để bị thương, đừng để bị cắn, đừng ăn uống linh tinh, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."
Văn Trọng nhún vai: "Muốn ăn linh tinh cũng phải có mà ăn chứ."
Họ cũng thật xui xẻo, cả một tòa nhà lớn như vậy mà chỉ tìm được vài gói khoai tây chiên, lại còn là vớt được trên mặt nước.
Đi từ tầng bốn lên, mười mấy tầng lầu, không có một chút đồ ăn nào.
Thậm chí họ còn thấy xương người trong nhà của vài hộ gia đình. Ban đầu còn tưởng là quái cá ăn thịt người, mãi đến sau này khi họ thấy một cái chân người đã luộc chín rồi thối rữa đặt trong một cái nồi.
Người ăn thịt người ở đâu thì lại không thấy.
Tuy nhiên, khi họ chạm trán với người cá, câu hỏi này tất nhiên có lời giải đáp.