Doãn Trạch ngẩn người, hỏi: "Sao hai người vẫn còn đứng đó?"
Hồ Lai không kìm được, hỏi thẳng: "Mấy cái thứ mọc trên lưng anh là gì thế?"
"Gì cơ?" Doãn Trạch ngớ người, đưa tay ra sau lưng sờ soạng, vừa nói: "Làm gì có gì đâu, chắc là quẹt phải thứ gì bẩn ở đâu đó..."
Anh ta còn chưa dứt lời, ngón tay đã chạm phải mấy cái vảy cứng ngắc.
Tần Diệc và Hồ Lai trơ mắt nhìn vẻ mặt anh ta từ ngơ ngác chuyển sang kinh hoàng tột độ.
Đến chính anh ta cũng không biết ư? Không có cảm giác gì sao?
"Đây, đây là cái quái gì?" Doãn Trạch hoảng loạn hét lên: "Sao trên người tôi lại có thứ này!"
Anh ta vừa la hét, vừa cố sức cạy một miếng vảy. Ngay khi miếng vảy bật ra, anh ta rú lên một tiếng "Á!" thảm thiết, dường như đau không chịu nổi.
Toàn thân anh ta da dẻ gần như chẳng còn chỗ nào lành lặn, vậy mà trước đó không hề thấy đau. Giờ chỉ cạy một miếng vảy nhỏ mà đã đau đến mức suýt đứng không vững!
Doãn Trạch hoảng sợ thật sự, người bắt đầu run lẩy bẩy, không thể tin nổi nhìn chằm chằm mảnh vảy máu me be bét trong lòng bàn tay.
Tần Diệc hoàn hồn, vội chạy tới kiểm tra lưng anh ta. Chỗ cái vảy vừa bị cạy bong ra, da thịt đã tứa máu, lật cả lên. Rõ ràng là đám vảy này mọc từ da thịt anh ta thật.
"Tôi sắp chết phải không? Tôi sắp chết rồi phải không?" Doãn Trạch gào lên, quay người nắm chặt cổ tay Tần Diệc, giọng hoảng loạn tột cùng: "Tôi thoát ra từ bụng cá, nguy hiểm như thế mà tôi còn sống sót được, tôi không thể chết, không thể nào!"
Tần Diệc không gỡ tay anh ta ra, cúi xuống nhìn vết máu thấm trên cổ tay mình, giọng trầm xuống: "Anh đừng hoảng, bình tĩnh lại đã, kể cho chúng tôi nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Giọng cô nghe rất vững vàng, khiến Doãn Trạch dần dần trấn tĩnh lại.
Tần Diệc dìu anh ta ngồi xuống ghế sô pha. Anh ta hít một hơi thật sâu, cố nén cơn run rẩy, chậm rãi kể: "Lúc đó Ngô Vũ - chính là kẻ muốn giết tôi, hắn đâm tôi một nhát. Sau khi tôi nhảy xuống nước, có lẽ mùi máu tanh quá nồng nên đã dụ tới một con cá cực kỳ lớn! Con cá đó... chắc phải to bằng cá voi, một phát nuốt chửng luôn tôi. Mọi sự phản kháng của tôi đối với nó chẳng khác nào gãi ngứa."
"Nhưng vào đến bụng nó rồi tôi không chết ngay. Tôi không muốn chết nên cố gắng rút con dao ở bụng ra, rồi đâm loạn xạ vào dạ dày nó! Dịch vị của nó trào lên, ăn mòn da thịt tôi. Có lẽ vì nó quá đau nên lại ói tôi ra. Sau đó, da dẻ toàn thân tôi biến thành thế này."
"Lúc tôi bơi được lên bờ, toàn thân đầu tiên là đau rát như lửa đốt, sau đó thì ngất đi. Trước khi ngất, tôi còn nghĩ, xem ra mình sắp chết đến nơi rồi. Không ngờ tôi vẫn có thể tỉnh lại, hơn nữa toàn thân không còn chút cảm giác đau đớn nào! Tôi còn tưởng người tham gia trò chơi này ai cũng khó chết như vậy, không ngờ, không ngờ..."
Anh ta liếc nhìn miếng vảy cá vừa bị mình vứt đi, rồi nhìn Tần Diệc: "Cô nói xem, tôi có khi nào biến thành quái cá không?"
Dù ánh sáng yếu ớt, Tần Diệc vẫn thấy rõ vẻ cầu khẩn trong mắt anh ta, dường như câu trả lời của cô sẽ trở thành niềm hy vọng lớn nhất để anh ta sống tiếp.
Tần Diệc lắc đầu, nói: "Không đâu, chắc chắn là không đâu."
Hồ Lai ngồi một bên, hỏi: "Anh thoát ra khỏi bụng cá từ lúc nào?"
Doãn Trạch nghĩ một lát: "Bốn ngày trước tôi gặp Ngô Vũ, chúng tôi cùng nhau tìm thức ăn một ngày, tối đến thì hắn ra tay. Tôi nhảy xuống nước thì gặp con cá lớn, lúc đó là nửa đêm. Đến khi tôi thoát ra khỏi bụng cá, trời cũng đã tờ mờ sáng rồi."
"Vậy thì ít nhất cũng phải ba ngày trước rồi." Hồ Lai nói: "Anh xem, đã ba ngày rồi, anh cũng có sao đâu."
Tần Diệc nghĩ đến một khả năng, lên tiếng: "Đây có lẽ đúng là quá trình biến dị. Nhưng có thể vì anh là con người nên quá trình biến dị chậm hơn rất nhiều. Ba ngày mà lưng anh mới mọc ra từng này vảy cá, biết đâu... có thể kéo dài đến ngày hoàn thành nhiệm vụ thì sao?"